Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 429
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Ồ… Phong Thiên Tuyết lục ví tiền, bên trong chỉ có một nghìn ba trăm tệ tiền mặt, cô vẫn không đành lòng đưa mà chỉ nhìn anh với vẻ yếu ớt, “Cho nợ được không?”“Đi chơi call boy mà còn có thể cho nợ ư?” Dạ Chấn Đình cạn lời.“Tôi chỉ có nhiêu đây thôi” Phong Thiên Tuyết lấy hết tiền mặt trong ví ra và nhét vào tay anh, “Anh nhìn xem có thể cung cấp những dịch vụ nào đi!“Được!” Dạ Chấn Đình nhét tiền vào túi, đứng dậy và kéo cô đi.Dạ Huy và nhóm vệ sĩ lập tức đi theo, nhưng anh lại ra hiệu, “Tất cả lui về đi, đêm nay tôi muốn chơi đùa một mình!”“Chuyện này…” Mấy vệ sĩ đều nhìn Dạ Huy.Dạ Huy đành phải tránh sang một bên, đêm nay không ai dám nói nửa câu thừa thãi nào..đam mỹ hàiDạ Chẩn Đình kéo Phong Thiên Tuyết lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc đã đến Dạ Sắc.Chín giờ tối đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.Quán ba Dạ Sắc đông nghịt người, ánh đèn rực rỡ chớp nháy, nam nữ thanh niên thỏa thích lắc lư theo tiếng nhạc.Trên sân khấu, vũ công thoát y đang uốn éo vòng eo, làm động tác quyến rũ, ánh mắt đưa đẩy khiến người người điên đảo.Dạ Chẩn Đình đeo mặt nạ lên, anh thay một chiếc áo khoác rất ngầu, dắt Phong Thiên Tuyết chen vào trong đám đông và đi về phía khu vực phòng VIP.Một lần nữa đến đây, mọi sự sợ hãi, cảnh giác và thận trọng của Phong Thiên Tuyết đều được buông lỏng, chỉ có cảm giác thư thái và vui vẻ.Cô cảm thấy khi Dạ Chấn Đình đeo mặt nạ lên và trở thành call boy thì anh đã không còn khí thế nguy hiểm và đáng sợ, mà thay vào đó là sự bướng bỉnh, phóng khoáng và cảm giác gần gũi không thể giải thích được.“Dạ..” Giám đốc của Dạ Sắc đến chào hỏi Dạ Chấn Đình.Dạ Chẩn Đình ra hiệu cho anh ta lui ra.Giám đốc tưởng rằng anh đang che giấu thân phận của mình trước mặtPhong Thiên Tuyết, sợ mình lỡ miệng nên vội vàng lui ra.Dạ Chẩn Đình kéo Phong Thiên Tuyết đi về phía trước, nhưng Phong Thiên Tuyết lại giữ anh lại, ghé vào tai anh và nói: “Cứ chơi ở đây đi, chỗ này náo nhiệt, đêm nay chúng ta cùng buông thả một trận.”Dạ Chẩn Đình nhìn đám người đang chen chúc xung quanh và khẽ cau mày, anh rất ghét ở gần người lạ, lại càng ghét nơi ồn ào như thế này….
“Ồ… Phong Thiên Tuyết lục ví tiền, bên trong chỉ có một nghìn ba trăm tệ tiền mặt, cô vẫn không đành lòng đưa mà chỉ nhìn anh với vẻ yếu ớt, “Cho nợ được không?”
“Đi chơi call boy mà còn có thể cho nợ ư?” Dạ Chấn Đình cạn lời.
“Tôi chỉ có nhiêu đây thôi” Phong Thiên Tuyết lấy hết tiền mặt trong ví ra và nhét vào tay anh, “Anh nhìn xem có thể cung cấp những dịch vụ nào đi!
“Được!” Dạ Chấn Đình nhét tiền vào túi, đứng dậy và kéo cô đi.
Dạ Huy và nhóm vệ sĩ lập tức đi theo, nhưng anh lại ra hiệu, “Tất cả lui về đi, đêm nay tôi muốn chơi đùa một mình!”
“Chuyện này…” Mấy vệ sĩ đều nhìn Dạ Huy.
Dạ Huy đành phải tránh sang một bên, đêm nay không ai dám nói nửa câu thừa thãi nào.
.
đam mỹ hài
Dạ Chẩn Đình kéo Phong Thiên Tuyết lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc đã đến Dạ Sắc.
Chín giờ tối đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.
Quán ba Dạ Sắc đông nghịt người, ánh đèn rực rỡ chớp nháy, nam nữ thanh niên thỏa thích lắc lư theo tiếng nhạc.
Trên sân khấu, vũ công thoát y đang uốn éo vòng eo, làm động tác quyến rũ, ánh mắt đưa đẩy khiến người người điên đảo.
Dạ Chẩn Đình đeo mặt nạ lên, anh thay một chiếc áo khoác rất ngầu, dắt Phong Thiên Tuyết chen vào trong đám đông và đi về phía khu vực phòng VIP.
Một lần nữa đến đây, mọi sự sợ hãi, cảnh giác và thận trọng của Phong Thiên Tuyết đều được buông lỏng, chỉ có cảm giác thư thái và vui vẻ.
Cô cảm thấy khi Dạ Chấn Đình đeo mặt nạ lên và trở thành call boy thì anh đã không còn khí thế nguy hiểm và đáng sợ, mà thay vào đó là sự bướng bỉnh, phóng khoáng và cảm giác gần gũi không thể giải thích được.
“Dạ..” Giám đốc của Dạ Sắc đến chào hỏi Dạ Chấn Đình.
Dạ Chẩn Đình ra hiệu cho anh ta lui ra.
Giám đốc tưởng rằng anh đang che giấu thân phận của mình trước mặt
Phong Thiên Tuyết, sợ mình lỡ miệng nên vội vàng lui ra.
Dạ Chẩn Đình kéo Phong Thiên Tuyết đi về phía trước, nhưng Phong Thiên Tuyết lại giữ anh lại, ghé vào tai anh và nói: “Cứ chơi ở đây đi, chỗ này náo nhiệt, đêm nay chúng ta cùng buông thả một trận.”
Dạ Chẩn Đình nhìn đám người đang chen chúc xung quanh và khẽ cau mày, anh rất ghét ở gần người lạ, lại càng ghét nơi ồn ào như thế này….
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Ồ… Phong Thiên Tuyết lục ví tiền, bên trong chỉ có một nghìn ba trăm tệ tiền mặt, cô vẫn không đành lòng đưa mà chỉ nhìn anh với vẻ yếu ớt, “Cho nợ được không?”“Đi chơi call boy mà còn có thể cho nợ ư?” Dạ Chấn Đình cạn lời.“Tôi chỉ có nhiêu đây thôi” Phong Thiên Tuyết lấy hết tiền mặt trong ví ra và nhét vào tay anh, “Anh nhìn xem có thể cung cấp những dịch vụ nào đi!“Được!” Dạ Chấn Đình nhét tiền vào túi, đứng dậy và kéo cô đi.Dạ Huy và nhóm vệ sĩ lập tức đi theo, nhưng anh lại ra hiệu, “Tất cả lui về đi, đêm nay tôi muốn chơi đùa một mình!”“Chuyện này…” Mấy vệ sĩ đều nhìn Dạ Huy.Dạ Huy đành phải tránh sang một bên, đêm nay không ai dám nói nửa câu thừa thãi nào..đam mỹ hàiDạ Chẩn Đình kéo Phong Thiên Tuyết lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc đã đến Dạ Sắc.Chín giờ tối đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.Quán ba Dạ Sắc đông nghịt người, ánh đèn rực rỡ chớp nháy, nam nữ thanh niên thỏa thích lắc lư theo tiếng nhạc.Trên sân khấu, vũ công thoát y đang uốn éo vòng eo, làm động tác quyến rũ, ánh mắt đưa đẩy khiến người người điên đảo.Dạ Chẩn Đình đeo mặt nạ lên, anh thay một chiếc áo khoác rất ngầu, dắt Phong Thiên Tuyết chen vào trong đám đông và đi về phía khu vực phòng VIP.Một lần nữa đến đây, mọi sự sợ hãi, cảnh giác và thận trọng của Phong Thiên Tuyết đều được buông lỏng, chỉ có cảm giác thư thái và vui vẻ.Cô cảm thấy khi Dạ Chấn Đình đeo mặt nạ lên và trở thành call boy thì anh đã không còn khí thế nguy hiểm và đáng sợ, mà thay vào đó là sự bướng bỉnh, phóng khoáng và cảm giác gần gũi không thể giải thích được.“Dạ..” Giám đốc của Dạ Sắc đến chào hỏi Dạ Chấn Đình.Dạ Chẩn Đình ra hiệu cho anh ta lui ra.Giám đốc tưởng rằng anh đang che giấu thân phận của mình trước mặtPhong Thiên Tuyết, sợ mình lỡ miệng nên vội vàng lui ra.Dạ Chẩn Đình kéo Phong Thiên Tuyết đi về phía trước, nhưng Phong Thiên Tuyết lại giữ anh lại, ghé vào tai anh và nói: “Cứ chơi ở đây đi, chỗ này náo nhiệt, đêm nay chúng ta cùng buông thả một trận.”Dạ Chẩn Đình nhìn đám người đang chen chúc xung quanh và khẽ cau mày, anh rất ghét ở gần người lạ, lại càng ghét nơi ồn ào như thế này….