Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 442
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Vốn dĩ cô chính là một kẻ ngốc trong loại chuyện này, cô nào đâu biết kỹ thuật thuần thục gì, cô chỉ cảm thấy mỗi lần anh đều mãnh liệt như vậy nên cảm thấy anh rất thuần thục.Từ đầu đến cuối cô cũng chỉ có một người đàn ông là anh.Ngay cả trong giai đoạn tình cảm mặn nồng với Tư Hạo Hiên, cùng lắm thì hai người cũng chỉ hôn trán, nắm tay hay ôm nhau gì đó…Nhưng bây giờ đã nói đến nước này rồi, thực sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không giải thích rõ.“Vậy nên trước đây cô vẫn luôn nhấn mạnh với tôi rằng cô đã có bạn trai, đó không phải là thân phận khác của tôi mà là Sở Tử Mặc phải không?”Dạ Chẩn Đình bóp má Phong Thiên Tuyết, hùng hổ chất vấn cô.Ánh mắt của anh không nhìn về phía trước nữa, mà nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết.May mắn là chiếc xe này có chức năng lái tự động, có thể di chuyển về phía trước với tốc độ ổn định.“Không phải..” Phong Thiên Tuyết thực sự rất khó nói, chính bản thân cô nói dối nên bây giờ chẳng thể tự biện hộ được, đành phải lo lắng nói: “Anh nghiêm túc lái xe đi, như vậy rất nguy hiểm”“Cô chọc phải tôi rồi” Dạ Chẩn Đình tức giận đẩy Phong Thiên Tuyết ra, xuống khỏi đường cao tốc ở ngã tư phía trước.“Nếu anh thực sự để ý đến quá khứ của tôi, vậy chúng ta chia tay đi” Phong Thiên Tuyết hỏi với vẻ thăm dò, “Tôi có thể trả lại tiền sợi dây chuyền choanh, chúng ta không ai nợ ai.”Cô đã có một trăm triệu đô la của ba để lại, nếu đổi sang tiền tệ thì cũng được mấy trăm triệu, sau khi bồi thường cho anh thì số tiền còn lại cũng đủ để cô và các con sống tốt hết nửa đời sau.“Hừ!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng nở nụ cười, “Bây giờ có hậu thuẫn rồi nên cũngmạnh miệng nhỉ, một trăm triệu nói bồi thường là bồi thườngPhong Thiên Tuyết nói câu nào sai câu đó, cô quả thực không biết nói sao.Dạ Chẩn Đình đậu xe trong rừng cây rồi tắt động cơ, cởi áo khoác, sau đó lại cởi từng cúc áo sơ mi ra.“Anh, anh định làm gì?”Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, muốn đẩy cửa xe để bỏ chạy..
Vốn dĩ cô chính là một kẻ ngốc trong loại chuyện này, cô nào đâu biết kỹ thuật thuần thục gì, cô chỉ cảm thấy mỗi lần anh đều mãnh liệt như vậy nên cảm thấy anh rất thuần thục.
Từ đầu đến cuối cô cũng chỉ có một người đàn ông là anh.
Ngay cả trong giai đoạn tình cảm mặn nồng với Tư Hạo Hiên, cùng lắm thì hai người cũng chỉ hôn trán, nắm tay hay ôm nhau gì đó…
Nhưng bây giờ đã nói đến nước này rồi, thực sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không giải thích rõ.
“Vậy nên trước đây cô vẫn luôn nhấn mạnh với tôi rằng cô đã có bạn trai, đó không phải là thân phận khác của tôi mà là Sở Tử Mặc phải không?”
Dạ Chẩn Đình bóp má Phong Thiên Tuyết, hùng hổ chất vấn cô.
Ánh mắt của anh không nhìn về phía trước nữa, mà nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết.
May mắn là chiếc xe này có chức năng lái tự động, có thể di chuyển về phía trước với tốc độ ổn định.
“Không phải.
.
” Phong Thiên Tuyết thực sự rất khó nói, chính bản thân cô nói dối nên bây giờ chẳng thể tự biện hộ được, đành phải lo lắng nói: “Anh nghiêm túc lái xe đi, như vậy rất nguy hiểm”
“Cô chọc phải tôi rồi” Dạ Chẩn Đình tức giận đẩy Phong Thiên Tuyết ra, xuống khỏi đường cao tốc ở ngã tư phía trước.
“Nếu anh thực sự để ý đến quá khứ của tôi, vậy chúng ta chia tay đi” Phong Thiên Tuyết hỏi với vẻ thăm dò, “Tôi có thể trả lại tiền sợi dây chuyền cho
anh, chúng ta không ai nợ ai.
”
Cô đã có một trăm triệu đô la của ba để lại, nếu đổi sang tiền tệ thì cũng được mấy trăm triệu, sau khi bồi thường cho anh thì số tiền còn lại cũng đủ để cô và các con sống tốt hết nửa đời sau.
“Hừ!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng nở nụ cười, “Bây giờ có hậu thuẫn rồi nên cũng
mạnh miệng nhỉ, một trăm triệu nói bồi thường là bồi thường
Phong Thiên Tuyết nói câu nào sai câu đó, cô quả thực không biết nói sao.
Dạ Chẩn Đình đậu xe trong rừng cây rồi tắt động cơ, cởi áo khoác, sau đó lại cởi từng cúc áo sơ mi ra.
“Anh, anh định làm gì?”
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, muốn đẩy cửa xe để bỏ chạy.
.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Vốn dĩ cô chính là một kẻ ngốc trong loại chuyện này, cô nào đâu biết kỹ thuật thuần thục gì, cô chỉ cảm thấy mỗi lần anh đều mãnh liệt như vậy nên cảm thấy anh rất thuần thục.Từ đầu đến cuối cô cũng chỉ có một người đàn ông là anh.Ngay cả trong giai đoạn tình cảm mặn nồng với Tư Hạo Hiên, cùng lắm thì hai người cũng chỉ hôn trán, nắm tay hay ôm nhau gì đó…Nhưng bây giờ đã nói đến nước này rồi, thực sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không giải thích rõ.“Vậy nên trước đây cô vẫn luôn nhấn mạnh với tôi rằng cô đã có bạn trai, đó không phải là thân phận khác của tôi mà là Sở Tử Mặc phải không?”Dạ Chẩn Đình bóp má Phong Thiên Tuyết, hùng hổ chất vấn cô.Ánh mắt của anh không nhìn về phía trước nữa, mà nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết.May mắn là chiếc xe này có chức năng lái tự động, có thể di chuyển về phía trước với tốc độ ổn định.“Không phải..” Phong Thiên Tuyết thực sự rất khó nói, chính bản thân cô nói dối nên bây giờ chẳng thể tự biện hộ được, đành phải lo lắng nói: “Anh nghiêm túc lái xe đi, như vậy rất nguy hiểm”“Cô chọc phải tôi rồi” Dạ Chẩn Đình tức giận đẩy Phong Thiên Tuyết ra, xuống khỏi đường cao tốc ở ngã tư phía trước.“Nếu anh thực sự để ý đến quá khứ của tôi, vậy chúng ta chia tay đi” Phong Thiên Tuyết hỏi với vẻ thăm dò, “Tôi có thể trả lại tiền sợi dây chuyền choanh, chúng ta không ai nợ ai.”Cô đã có một trăm triệu đô la của ba để lại, nếu đổi sang tiền tệ thì cũng được mấy trăm triệu, sau khi bồi thường cho anh thì số tiền còn lại cũng đủ để cô và các con sống tốt hết nửa đời sau.“Hừ!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng nở nụ cười, “Bây giờ có hậu thuẫn rồi nên cũngmạnh miệng nhỉ, một trăm triệu nói bồi thường là bồi thườngPhong Thiên Tuyết nói câu nào sai câu đó, cô quả thực không biết nói sao.Dạ Chẩn Đình đậu xe trong rừng cây rồi tắt động cơ, cởi áo khoác, sau đó lại cởi từng cúc áo sơ mi ra.“Anh, anh định làm gì?”Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, muốn đẩy cửa xe để bỏ chạy..