Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 443

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nhưng cửa đã bị khóa, cô hoàn toàn không thể xuống được…“Trốn đi, để xem cô có thể trốn đi đâu!”Dạ Chẩn Đình ung dung cởi cúc áo sơ mi ra, vừa cười khẩy vừa điều chỉnh ghế ngồi.“Anh đừng làm gì xằng bậy..” Phong Thiên Tuyết sắp khóc tới nói: “Hôm nay tôi không thoải mái.”“Thế à?” Dạ Chấn Đình đè cô xuống: “Buổi sáng chúng ta còn làm rồi cơ mà, giả vờ cái gì?”“Thật mà.” Phong Thiên Tuyết giãy giụa bất an, hai tay đẩy vai anh một cách yếu ớt: “Tha cho tôi đi… á…”Cô chưa nói xong thì anh đã xé rách váy của cô, với tay vào bên trong.“Đừng mà.” Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại.Dạ Chẩn Đình cắn cổ cô như ma cà rồng, khi anh muốn xâm nhập hoàn toàn thì bỗng phát hiện ra sự khác thường…Anh giơ tay lên nhìn, không ngờ lại có máu.Anh sửng sốt, ngạc nhiên không thôi.“Tôi còn chưa làm gì cô mà sao đã..”“Tôi đến tháng” Phong Thiên Tuyết cắn môi, rồi nói một cách ngượng ngùng.Dạ Chẩn Đình ngẩn ra, sau đó anh mới hoàn hồn, sầm mặt xoay người xuống khỏi người cô.Anh dùng khăn ướt lau tay rồi nổ máy lái xe đi.Phong Thiên Tuyết cuộn tròn người lại, không dám nói năng cũng không dám động đậy, thế nhưng cơ thể càng ngày càng khó chịu.Thật ra vừa nãy khi anh lái xe, cô cũng đã lờ mờ nhận ra rồi, vốn dĩ cô nghĩ trở về sớm là được, nhưng không ngờ lại bất cẩn chọc giận anh.Dạ Chẩn Đình lái xe vào thành phố, dọc đường anh cứ nhìn chằm chằm ven đường đi như đang tìm gì đó.Phong Thiên Tuyết không biết anh muốn làm gì, cô chỉ cầu xin một cách dè dặt: “Tôi muốn trở về, xin anh cho tôi về…”Dạ Chẩn Đình làm lơ cô, anh đỗ xe ở lề đường sau đó xuống xe đi vào một cửa hàng.Phong Thiên Tuyết thấy anh rời đi, cô nghĩ lát nữa anh lại muốn nổi điên, thế là cô mở cửa xe ra định chạy trốn.Thế nhưng vừa xuống xe thì cô phát hiện váy mình đã bị anh xé rách, da thịt lộ ra hết cả.Cô vội vàng cầm áo khoác của anh lên khoác lên người, sau đó mới lật đật chạy trốn.Dạ Chẩn Đình bước vào cửa hàng, ngó trái ngó phải, dường như đang tìm kiểm gì đó.Mặc nguyên cây đen, đeo mặt nạ thần bí và lạnh lùng, ánh mắt hung ác, khí thế mạnh mẽ….

Nhưng cửa đã bị khóa, cô hoàn toàn không thể xuống được…

“Trốn đi, để xem cô có thể trốn đi đâu!”

Dạ Chẩn Đình ung dung cởi cúc áo sơ mi ra, vừa cười khẩy vừa điều chỉnh ghế ngồi.

“Anh đừng làm gì xằng bậy.

.

” Phong Thiên Tuyết sắp khóc tới nói: “Hôm nay tôi không thoải mái.

“Thế à?” Dạ Chấn Đình đè cô xuống: “Buổi sáng chúng ta còn làm rồi cơ mà, giả vờ cái gì?”

“Thật mà.

” Phong Thiên Tuyết giãy giụa bất an, hai tay đẩy vai anh một cách yếu ớt: “Tha cho tôi đi… á…”

Cô chưa nói xong thì anh đã xé rách váy của cô, với tay vào bên trong.

“Đừng mà.

” Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Dạ Chẩn Đình cắn cổ cô như ma cà rồng, khi anh muốn xâm nhập hoàn toàn thì bỗng phát hiện ra sự khác thường…

Anh giơ tay lên nhìn, không ngờ lại có máu.

Anh sửng sốt, ngạc nhiên không thôi.

“Tôi còn chưa làm gì cô mà sao đã.

.

“Tôi đến tháng” Phong Thiên Tuyết cắn môi, rồi nói một cách ngượng ngùng.

Dạ Chẩn Đình ngẩn ra, sau đó anh mới hoàn hồn, sầm mặt xoay người xuống khỏi người cô.

Anh dùng khăn ướt lau tay rồi nổ máy lái xe đi.

Phong Thiên Tuyết cuộn tròn người lại, không dám nói năng cũng không dám động đậy, thế nhưng cơ thể càng ngày càng khó chịu.

Thật ra vừa nãy khi anh lái xe, cô cũng đã lờ mờ nhận ra rồi, vốn dĩ cô nghĩ trở về sớm là được, nhưng không ngờ lại bất cẩn chọc giận anh.

Dạ Chẩn Đình lái xe vào thành phố, dọc đường anh cứ nhìn chằm chằm ven đường đi như đang tìm gì đó.

Phong Thiên Tuyết không biết anh muốn làm gì, cô chỉ cầu xin một cách dè dặt: “Tôi muốn trở về, xin anh cho tôi về…”

Dạ Chẩn Đình làm lơ cô, anh đỗ xe ở lề đường sau đó xuống xe đi vào một cửa hàng.

Phong Thiên Tuyết thấy anh rời đi, cô nghĩ lát nữa anh lại muốn nổi điên, thế là cô mở cửa xe ra định chạy trốn.

Thế nhưng vừa xuống xe thì cô phát hiện váy mình đã bị anh xé rách, da thịt lộ ra hết cả.

Cô vội vàng cầm áo khoác của anh lên khoác lên người, sau đó mới lật đật chạy trốn.

Dạ Chẩn Đình bước vào cửa hàng, ngó trái ngó phải, dường như đang tìm kiểm gì đó.

Mặc nguyên cây đen, đeo mặt nạ thần bí và lạnh lùng, ánh mắt hung ác, khí thế mạnh mẽ….

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nhưng cửa đã bị khóa, cô hoàn toàn không thể xuống được…“Trốn đi, để xem cô có thể trốn đi đâu!”Dạ Chẩn Đình ung dung cởi cúc áo sơ mi ra, vừa cười khẩy vừa điều chỉnh ghế ngồi.“Anh đừng làm gì xằng bậy..” Phong Thiên Tuyết sắp khóc tới nói: “Hôm nay tôi không thoải mái.”“Thế à?” Dạ Chấn Đình đè cô xuống: “Buổi sáng chúng ta còn làm rồi cơ mà, giả vờ cái gì?”“Thật mà.” Phong Thiên Tuyết giãy giụa bất an, hai tay đẩy vai anh một cách yếu ớt: “Tha cho tôi đi… á…”Cô chưa nói xong thì anh đã xé rách váy của cô, với tay vào bên trong.“Đừng mà.” Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại.Dạ Chẩn Đình cắn cổ cô như ma cà rồng, khi anh muốn xâm nhập hoàn toàn thì bỗng phát hiện ra sự khác thường…Anh giơ tay lên nhìn, không ngờ lại có máu.Anh sửng sốt, ngạc nhiên không thôi.“Tôi còn chưa làm gì cô mà sao đã..”“Tôi đến tháng” Phong Thiên Tuyết cắn môi, rồi nói một cách ngượng ngùng.Dạ Chẩn Đình ngẩn ra, sau đó anh mới hoàn hồn, sầm mặt xoay người xuống khỏi người cô.Anh dùng khăn ướt lau tay rồi nổ máy lái xe đi.Phong Thiên Tuyết cuộn tròn người lại, không dám nói năng cũng không dám động đậy, thế nhưng cơ thể càng ngày càng khó chịu.Thật ra vừa nãy khi anh lái xe, cô cũng đã lờ mờ nhận ra rồi, vốn dĩ cô nghĩ trở về sớm là được, nhưng không ngờ lại bất cẩn chọc giận anh.Dạ Chẩn Đình lái xe vào thành phố, dọc đường anh cứ nhìn chằm chằm ven đường đi như đang tìm gì đó.Phong Thiên Tuyết không biết anh muốn làm gì, cô chỉ cầu xin một cách dè dặt: “Tôi muốn trở về, xin anh cho tôi về…”Dạ Chẩn Đình làm lơ cô, anh đỗ xe ở lề đường sau đó xuống xe đi vào một cửa hàng.Phong Thiên Tuyết thấy anh rời đi, cô nghĩ lát nữa anh lại muốn nổi điên, thế là cô mở cửa xe ra định chạy trốn.Thế nhưng vừa xuống xe thì cô phát hiện váy mình đã bị anh xé rách, da thịt lộ ra hết cả.Cô vội vàng cầm áo khoác của anh lên khoác lên người, sau đó mới lật đật chạy trốn.Dạ Chẩn Đình bước vào cửa hàng, ngó trái ngó phải, dường như đang tìm kiểm gì đó.Mặc nguyên cây đen, đeo mặt nạ thần bí và lạnh lùng, ánh mắt hung ác, khí thế mạnh mẽ….

Chương 443