Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 450

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Sau đó anh rải những nụ hôn khe khẽ lên mắt cô, lên chóp mũi cô, lên vành tai, lên đôi môi…Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, cảm nhận những cái hôn dịu dàng của anh, cô dè dặt tựa sát vào người anh, không dám nhúc nhích.Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh quẩn quanh mỗi lúc một đậm hơn, cô lo anh không kiềm chế được…Tuy nhiên anh kịp thời dừng lại trước khi sự nhiệt tình bùng cháy, anh v**t v* cô trong lòng mình, rồi không chạm vào cô nữa.Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực anh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, cô biết anh đang chịu đựng.Cô bỗng cảm thấy xúc động.Thật ra, anh cũng không tàn bạo như cô tưởng tượng.Anh cũng có một mặt dịu dàng, ấm áp và tốt bụng…Cô nên từ từ khai quật, khai quật thật nghiêm túc.Đêm nay, hai người ngủ rất say.Có lẽ do quá mệt mỏi, hô hấp của đối phương giống như có tác dụng thôi miên, khiến cho trái tim của đôi bên trở nên bình lặng.Không biết trôi qua bao lâu, họ chưa được ngủ ngon như thế, thậm chí còn chẳng nằm mơ.Lúc tỉnh lại, Phong Thiên Tuyết vươn vai, thở ra một cách thoải mái, rồi cô vô thức sờ lên chiếc gối bên cạnh, trống không…Cô mở mắt ra thì không thấy bóng dáng Dạ Chẩn Đình đầu nữa.Lúc nào anh cũng như vậy, vĩnh viễn dậy sớm hơn cô sau đó lặng lẽ rời đi.Phong Thiên Tuyết hơi thất vọng.Cô thức dậy vào phòng tắm đánh răng rửamặt, và thấy được tờ giấy nhờ quen thuộc…“Tỉnh dậy thì gọi giám đốc đưa bữa sáng đến, đối phương sẽ sắp xếp xe đưa cô về nhà, quần áo treo trong tủ!”Ký tên là hình con vịt được vẽ đơn giản!Nhìn thấy phần ký tên này, Phong Thiên Tuyết mỉm cười.Cô lấy giấy nhớ xuống rồi bỏ vào trong túi một cách cẩn thận.Cô muốn giữ nó lại, sau này nhớ lại sự ấm áp của anh tối hôm qua cũng là một ký ức đẹp…Sau khi thay quần áo xong, Phong Thiên Tuyết gọi điện cho giám đốc lấy xe đưa cô về nhà luôn..

Sau đó anh rải những nụ hôn khe khẽ lên mắt cô, lên chóp mũi cô, lên vành tai, lên đôi môi…

Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, cảm nhận những cái hôn dịu dàng của anh, cô dè dặt tựa sát vào người anh, không dám nhúc nhích.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh quẩn quanh mỗi lúc một đậm hơn, cô lo anh không kiềm chế được…

Tuy nhiên anh kịp thời dừng lại trước khi sự nhiệt tình bùng cháy, anh v**t v* cô trong lòng mình, rồi không chạm vào cô nữa.

Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực anh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, cô biết anh đang chịu đựng.

Cô bỗng cảm thấy xúc động.

Thật ra, anh cũng không tàn bạo như cô tưởng tượng.

Anh cũng có một mặt dịu dàng, ấm áp và tốt bụng…

Cô nên từ từ khai quật, khai quật thật nghiêm túc.

Đêm nay, hai người ngủ rất say.

Có lẽ do quá mệt mỏi, hô hấp của đối phương giống như có tác dụng thôi miên, khiến cho trái tim của đôi bên trở nên bình lặng.

Không biết trôi qua bao lâu, họ chưa được ngủ ngon như thế, thậm chí còn chẳng nằm mơ.

Lúc tỉnh lại, Phong Thiên Tuyết vươn vai, thở ra một cách thoải mái, rồi cô vô thức sờ lên chiếc gối bên cạnh, trống không…

Cô mở mắt ra thì không thấy bóng dáng Dạ Chẩn Đình đầu nữa.

Lúc nào anh cũng như vậy, vĩnh viễn dậy sớm hơn cô sau đó lặng lẽ rời đi.

Phong Thiên Tuyết hơi thất vọng.

Cô thức dậy vào phòng tắm đánh răng rửa

mặt, và thấy được tờ giấy nhờ quen thuộc…

“Tỉnh dậy thì gọi giám đốc đưa bữa sáng đến, đối phương sẽ sắp xếp xe đưa cô về nhà, quần áo treo trong tủ!”

Ký tên là hình con vịt được vẽ đơn giản!

Nhìn thấy phần ký tên này, Phong Thiên Tuyết mỉm cười.

Cô lấy giấy nhớ xuống rồi bỏ vào trong túi một cách cẩn thận.

Cô muốn giữ nó lại, sau này nhớ lại sự ấm áp của anh tối hôm qua cũng là một ký ức đẹp…

Sau khi thay quần áo xong, Phong Thiên Tuyết gọi điện cho giám đốc lấy xe đưa cô về nhà luôn.

.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Sau đó anh rải những nụ hôn khe khẽ lên mắt cô, lên chóp mũi cô, lên vành tai, lên đôi môi…Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, cảm nhận những cái hôn dịu dàng của anh, cô dè dặt tựa sát vào người anh, không dám nhúc nhích.Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh quẩn quanh mỗi lúc một đậm hơn, cô lo anh không kiềm chế được…Tuy nhiên anh kịp thời dừng lại trước khi sự nhiệt tình bùng cháy, anh v**t v* cô trong lòng mình, rồi không chạm vào cô nữa.Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực anh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, cô biết anh đang chịu đựng.Cô bỗng cảm thấy xúc động.Thật ra, anh cũng không tàn bạo như cô tưởng tượng.Anh cũng có một mặt dịu dàng, ấm áp và tốt bụng…Cô nên từ từ khai quật, khai quật thật nghiêm túc.Đêm nay, hai người ngủ rất say.Có lẽ do quá mệt mỏi, hô hấp của đối phương giống như có tác dụng thôi miên, khiến cho trái tim của đôi bên trở nên bình lặng.Không biết trôi qua bao lâu, họ chưa được ngủ ngon như thế, thậm chí còn chẳng nằm mơ.Lúc tỉnh lại, Phong Thiên Tuyết vươn vai, thở ra một cách thoải mái, rồi cô vô thức sờ lên chiếc gối bên cạnh, trống không…Cô mở mắt ra thì không thấy bóng dáng Dạ Chẩn Đình đầu nữa.Lúc nào anh cũng như vậy, vĩnh viễn dậy sớm hơn cô sau đó lặng lẽ rời đi.Phong Thiên Tuyết hơi thất vọng.Cô thức dậy vào phòng tắm đánh răng rửamặt, và thấy được tờ giấy nhờ quen thuộc…“Tỉnh dậy thì gọi giám đốc đưa bữa sáng đến, đối phương sẽ sắp xếp xe đưa cô về nhà, quần áo treo trong tủ!”Ký tên là hình con vịt được vẽ đơn giản!Nhìn thấy phần ký tên này, Phong Thiên Tuyết mỉm cười.Cô lấy giấy nhớ xuống rồi bỏ vào trong túi một cách cẩn thận.Cô muốn giữ nó lại, sau này nhớ lại sự ấm áp của anh tối hôm qua cũng là một ký ức đẹp…Sau khi thay quần áo xong, Phong Thiên Tuyết gọi điện cho giám đốc lấy xe đưa cô về nhà luôn..

Chương 450