Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 454
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Để cho Tư Mộ Phong vui vẻ, Trịnh Ngọc Lâm bao cả vòng quay ngựa gỗ, còn bảo vệ sĩ phát tiền cho người xếp hàng để họ đi nơi khác chơi.Nhưng Tư Mộ Phong vẫn xụ mặt, nhăn mày, trông chẳng hề vui chút nào.Cho đến khi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt.“Phong Thiên Nguyệt!”Tư Mộ Phong vô cùng kích động, lập tức nhảy xuống khỏi ngựa gỗ, nhưng lại bất cẩn ngã nhào xuống đất.Hơn nữa vòng quay ngựa gỗ còn đang chuyển động, suýt nữa thằng bé đã bị cuốn vào.“Trời ơi, Phong Phong!”Trịnh Ngọc Lâm hét lên kinh hãi.Hai vệ sĩ kịp thời xông lên cứu Tư Mộ Phong.Trịnh Ngọc Lâm nhào lên ôm cháu trai, bà ta run rẩy vì sợ hãi: “Phong Phong, cháu hù chết bà nội rồi, đang chơi sao lại nhảy xuống thế? Cháu có biết làm thế là nguy hiểm lắm không hả?”“Cháu thấy bạn học”Tư Mộ Phong hoàn toàn không thèm để ý đến vết thương trên đầu gối, thằng bé đẩy bà mình ra và chạyđến chỗ Nguyệt Nguyệt.Phong Thiên Tuyết không muốn gây xung đột với nhà họ Tư nữa, bèn vội vàng kéo Nguyệt Nguyệt rời đi.Thế nhưng đứa bé kia đã chạy tới nơi, thằng bé kéo tay Nguyệt Nguyệt, nói với giọng kích động: “Phong Thiên Nguyệt, đã lâu không gặp, cậu có khỏe không?!”“Tôi vẫn khỏe, cậu thì sao?”Thế giới của trẻ con vẫn còn rất đơn thuần, bé Nguyệt Nguyệt cũng rất vui khi trông thấy Tư Mộ Phong.Thấy vết thương trên đầu gối của thằng bé, Nguyệt Nguyệt còn hỏi han quan tâm: “Đầu gối cậu bị thương kìa, đau không?”“Không đau, thấy cậu là hết đau liền” Tư Mộ Phong cười tươi rói.“Tôi có bằng cá nhân, cho cậu này”Nguyệt Nguyệt lấy bằng cá nhân hoạt hình từ trong túi ra đưa cho Tư Mộ Phong.“Cảm ơn!” Tư Mộ Phong đang định cầm lấy thì một bàn tay đập rớt băng cá nhân..Truyện Cung ĐấuTrịnh Ngọc Lâm lạnh lùng trừng Phong Thiên Tuyết một cái rồi nói với Tư Mộ Phong: “Phong Phong, đi nào, bà nội dẫn cháu đi khám”“Bà nội.” Tư Mộ Phong chưa kịp nói gì đã bị Trịnh Ngọc Lâm cưỡng ép kéo đi.Tư Mộ Phong kích động giãy giụa: “Cháu không muốn đi khám, cháu muốn chơi với bạn.”“Bà nội tìm các bạn khác chơi với cháu” Trịnh Ngọc Lâm dỗ Tư Mộ Phong: “Đóa Đóa lần trước ấy, còn cả Tiểu Ngư Nhi, với cả…”.
Để cho Tư Mộ Phong vui vẻ, Trịnh Ngọc Lâm bao cả vòng quay ngựa gỗ, còn bảo vệ sĩ phát tiền cho người xếp hàng để họ đi nơi khác chơi.
Nhưng Tư Mộ Phong vẫn xụ mặt, nhăn mày, trông chẳng hề vui chút nào.
Cho đến khi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt.
“Phong Thiên Nguyệt!”
Tư Mộ Phong vô cùng kích động, lập tức nhảy xuống khỏi ngựa gỗ, nhưng lại bất cẩn ngã nhào xuống đất.
Hơn nữa vòng quay ngựa gỗ còn đang chuyển động, suýt nữa thằng bé đã bị cuốn vào.
“Trời ơi, Phong Phong!”
Trịnh Ngọc Lâm hét lên kinh hãi.
Hai vệ sĩ kịp thời xông lên cứu Tư Mộ Phong.
Trịnh Ngọc Lâm nhào lên ôm cháu trai, bà ta run rẩy vì sợ hãi: “Phong Phong, cháu hù chết bà nội rồi, đang chơi sao lại nhảy xuống thế? Cháu có biết làm thế là nguy hiểm lắm không hả?”
“Cháu thấy bạn học”
Tư Mộ Phong hoàn toàn không thèm để ý đến vết thương trên đầu gối, thằng bé đẩy bà mình ra và chạy
đến chỗ Nguyệt Nguyệt.
Phong Thiên Tuyết không muốn gây xung đột với nhà họ Tư nữa, bèn vội vàng kéo Nguyệt Nguyệt rời đi.
Thế nhưng đứa bé kia đã chạy tới nơi, thằng bé kéo tay Nguyệt Nguyệt, nói với giọng kích động: “Phong Thiên Nguyệt, đã lâu không gặp, cậu có khỏe không?!”
“Tôi vẫn khỏe, cậu thì sao?”
Thế giới của trẻ con vẫn còn rất đơn thuần, bé Nguyệt Nguyệt cũng rất vui khi trông thấy Tư Mộ Phong.
Thấy vết thương trên đầu gối của thằng bé, Nguyệt Nguyệt còn hỏi han quan tâm: “Đầu gối cậu bị thương kìa, đau không?”
“Không đau, thấy cậu là hết đau liền” Tư Mộ Phong cười tươi rói.
“Tôi có bằng cá nhân, cho cậu này”
Nguyệt Nguyệt lấy bằng cá nhân hoạt hình từ trong túi ra đưa cho Tư Mộ Phong.
“Cảm ơn!” Tư Mộ Phong đang định cầm lấy thì một bàn tay đập rớt băng cá nhân.
.
Truyện Cung Đấu
Trịnh Ngọc Lâm lạnh lùng trừng Phong Thiên Tuyết một cái rồi nói với Tư Mộ Phong: “Phong Phong, đi nào, bà nội dẫn cháu đi khám”
“Bà nội.” Tư Mộ Phong chưa kịp nói gì đã bị Trịnh Ngọc Lâm cưỡng ép kéo đi.
Tư Mộ Phong kích động giãy giụa: “Cháu không muốn đi khám, cháu muốn chơi với bạn.”
“Bà nội tìm các bạn khác chơi với cháu” Trịnh Ngọc Lâm dỗ Tư Mộ Phong: “Đóa Đóa lần trước ấy, còn cả Tiểu Ngư Nhi, với cả…”.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Để cho Tư Mộ Phong vui vẻ, Trịnh Ngọc Lâm bao cả vòng quay ngựa gỗ, còn bảo vệ sĩ phát tiền cho người xếp hàng để họ đi nơi khác chơi.Nhưng Tư Mộ Phong vẫn xụ mặt, nhăn mày, trông chẳng hề vui chút nào.Cho đến khi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt.“Phong Thiên Nguyệt!”Tư Mộ Phong vô cùng kích động, lập tức nhảy xuống khỏi ngựa gỗ, nhưng lại bất cẩn ngã nhào xuống đất.Hơn nữa vòng quay ngựa gỗ còn đang chuyển động, suýt nữa thằng bé đã bị cuốn vào.“Trời ơi, Phong Phong!”Trịnh Ngọc Lâm hét lên kinh hãi.Hai vệ sĩ kịp thời xông lên cứu Tư Mộ Phong.Trịnh Ngọc Lâm nhào lên ôm cháu trai, bà ta run rẩy vì sợ hãi: “Phong Phong, cháu hù chết bà nội rồi, đang chơi sao lại nhảy xuống thế? Cháu có biết làm thế là nguy hiểm lắm không hả?”“Cháu thấy bạn học”Tư Mộ Phong hoàn toàn không thèm để ý đến vết thương trên đầu gối, thằng bé đẩy bà mình ra và chạyđến chỗ Nguyệt Nguyệt.Phong Thiên Tuyết không muốn gây xung đột với nhà họ Tư nữa, bèn vội vàng kéo Nguyệt Nguyệt rời đi.Thế nhưng đứa bé kia đã chạy tới nơi, thằng bé kéo tay Nguyệt Nguyệt, nói với giọng kích động: “Phong Thiên Nguyệt, đã lâu không gặp, cậu có khỏe không?!”“Tôi vẫn khỏe, cậu thì sao?”Thế giới của trẻ con vẫn còn rất đơn thuần, bé Nguyệt Nguyệt cũng rất vui khi trông thấy Tư Mộ Phong.Thấy vết thương trên đầu gối của thằng bé, Nguyệt Nguyệt còn hỏi han quan tâm: “Đầu gối cậu bị thương kìa, đau không?”“Không đau, thấy cậu là hết đau liền” Tư Mộ Phong cười tươi rói.“Tôi có bằng cá nhân, cho cậu này”Nguyệt Nguyệt lấy bằng cá nhân hoạt hình từ trong túi ra đưa cho Tư Mộ Phong.“Cảm ơn!” Tư Mộ Phong đang định cầm lấy thì một bàn tay đập rớt băng cá nhân..Truyện Cung ĐấuTrịnh Ngọc Lâm lạnh lùng trừng Phong Thiên Tuyết một cái rồi nói với Tư Mộ Phong: “Phong Phong, đi nào, bà nội dẫn cháu đi khám”“Bà nội.” Tư Mộ Phong chưa kịp nói gì đã bị Trịnh Ngọc Lâm cưỡng ép kéo đi.Tư Mộ Phong kích động giãy giụa: “Cháu không muốn đi khám, cháu muốn chơi với bạn.”“Bà nội tìm các bạn khác chơi với cháu” Trịnh Ngọc Lâm dỗ Tư Mộ Phong: “Đóa Đóa lần trước ấy, còn cả Tiểu Ngư Nhi, với cả…”.