Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 453

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Được rồi nào, được rồi nào, các con đều ngoan lắm, đi rửa tay trước đã rồi vào bàn ăn sáng”Phong Thiên Tuyết trở về làm thím Chu nhẹ nhàng hơn hắn.Bọn trẻ giao cho cô phụ trách, đồ ăn sáng cô mang về bỏ vào trong đĩa và bày lên bàn ăn.Hơn nữa còn có bánh bao và cháo ngô thím Chu làm, một bữa sáng thịnh soạn hoàn thành.Cả gia đình ngồi quây quần bên bàn ăn ăn sáng vui vẻ.Phong Thiên Tuyết đã hứa buổi chiều đi công viên trò chơi với các con, với điều kiện là họ phải giúp thím Chu rửa bát và dọn dẹp phòng bếp.Mấy đứa trẻ nhao nhao giơ tay tỏ vẻ đồng ý.Thím Chu mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ của các bé.Đồng thời bà kìm được sự lo lắng khi thấy Phong Thiên Tuyết trở về với bộ quần áo mới.Ăn sáng xong, bọn nhỏ giúp dọn dẹp phòng bếp, thím Chu nhân cơ hội kéo Phong Thiên Tuyết vào phòng, nhỏ giọng hỏi: “Cô chủ, có phải cô có bạn trai không?”“Phải” Phong Thiên Tuyết không muốn giấu bà.“Là ai thế? Tôi biết không?” Thím Chu truy hỏi.“Thím không biết” Phong Thiên Tuyết tránh nặng tìmnhẹ: “Bây giờ chỉ là giai đoạn đầu quen biết thôi, vẫn chưa ổn định nên không dẫn về.Nhưng thím yên tâm, tôi lớn rồi, sẽ không hồ đồ như khi còn nhỏ, tôi làm việc có chừng mực mà”“Được rồi.” Tuy thím Chu vẫn không yên tâm lắm nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa, bà chỉ dặn: “Ở ngoài phải chú ý an toàn, đừng để bị bắt nạt”“Tôi biết mà, thím cứ yên tâm”.Buổi chiều, Phong Thiên Tuyết và thím Chu dẫn bọn trẻ đến công viên trò chơi.Bởi vì ba đứa bé còn nhỏ, chỉ có thể chơi vài trò đơn giản, người lớn đi cùng cũng không quá mệt.Có điều, hình như dạo này sức khỏe của thím Chu không được tốt lắm, đi một lúc đã mệt đến mức thở hổn hền, hơn nữa còn mỏi eo đau lưng.Phong Thiên Tuyết nghĩ có lẽ dạo này bà mệt quá, cảm thấy vô cùng áy náy, thừa dịp bọn nhỏ đang nghỉ ngơi cô bàn với thím Chu thuê người giúp việc theo giờ.Thím Chu kiên quyết phản đối, nói thuê người giúp việc theo giờ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa trong nhà có thêm người lạ làm bà cứ cảm thấy không an toàn.Phong Thiên Tuyết đang định thuyết phục bà tiếp thì Nguyệt Nguyệt bỗng kêu lên: “Tư Mộ Phong!”Phong Thiên Tuyết vô thức quay sang nhìn, cách đó không xa mẹ của Tư Hạo Hiên là Trịnh Ngọc Lâm và vàivệ sĩ đang dẫn Tư Mộ Phong ngồi ở vòng quay ngựa gỗ..

“Được rồi nào, được rồi nào, các con đều ngoan lắm, đi rửa tay trước đã rồi vào bàn ăn sáng”

Phong Thiên Tuyết trở về làm thím Chu nhẹ nhàng hơn hắn.

Bọn trẻ giao cho cô phụ trách, đồ ăn sáng cô mang về bỏ vào trong đĩa và bày lên bàn ăn.

Hơn nữa còn có bánh bao và cháo ngô thím Chu làm, một bữa sáng thịnh soạn hoàn thành.

Cả gia đình ngồi quây quần bên bàn ăn ăn sáng vui vẻ.

Phong Thiên Tuyết đã hứa buổi chiều đi công viên trò chơi với các con, với điều kiện là họ phải giúp thím Chu rửa bát và dọn dẹp phòng bếp.

Mấy đứa trẻ nhao nhao giơ tay tỏ vẻ đồng ý.

Thím Chu mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ của các bé.

Đồng thời bà kìm được sự lo lắng khi thấy Phong Thiên Tuyết trở về với bộ quần áo mới.

Ăn sáng xong, bọn nhỏ giúp dọn dẹp phòng bếp, thím Chu nhân cơ hội kéo Phong Thiên Tuyết vào phòng, nhỏ giọng hỏi: “Cô chủ, có phải cô có bạn trai không?”

“Phải” Phong Thiên Tuyết không muốn giấu bà.

“Là ai thế? Tôi biết không?” Thím Chu truy hỏi.

“Thím không biết” Phong Thiên Tuyết tránh nặng tìm

nhẹ: “Bây giờ chỉ là giai đoạn đầu quen biết thôi, vẫn chưa ổn định nên không dẫn về.

Nhưng thím yên tâm, tôi lớn rồi, sẽ không hồ đồ như khi còn nhỏ, tôi làm việc có chừng mực mà”

“Được rồi.” Tuy thím Chu vẫn không yên tâm lắm nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa, bà chỉ dặn: “Ở ngoài phải chú ý an toàn, đừng để bị bắt nạt”

“Tôi biết mà, thím cứ yên tâm”.

Buổi chiều, Phong Thiên Tuyết và thím Chu dẫn bọn trẻ đến công viên trò chơi.

Bởi vì ba đứa bé còn nhỏ, chỉ có thể chơi vài trò đơn giản, người lớn đi cùng cũng không quá mệt.

Có điều, hình như dạo này sức khỏe của thím Chu không được tốt lắm, đi một lúc đã mệt đến mức thở hổn hền, hơn nữa còn mỏi eo đau lưng.

Phong Thiên Tuyết nghĩ có lẽ dạo này bà mệt quá, cảm thấy vô cùng áy náy, thừa dịp bọn nhỏ đang nghỉ ngơi cô bàn với thím Chu thuê người giúp việc theo giờ.

Thím Chu kiên quyết phản đối, nói thuê người giúp việc theo giờ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa trong nhà có thêm người lạ làm bà cứ cảm thấy không an toàn.

Phong Thiên Tuyết đang định thuyết phục bà tiếp thì Nguyệt Nguyệt bỗng kêu lên: “Tư Mộ Phong!”

Phong Thiên Tuyết vô thức quay sang nhìn, cách đó không xa mẹ của Tư Hạo Hiên là Trịnh Ngọc Lâm và vài

vệ sĩ đang dẫn Tư Mộ Phong ngồi ở vòng quay ngựa gỗ..

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Được rồi nào, được rồi nào, các con đều ngoan lắm, đi rửa tay trước đã rồi vào bàn ăn sáng”Phong Thiên Tuyết trở về làm thím Chu nhẹ nhàng hơn hắn.Bọn trẻ giao cho cô phụ trách, đồ ăn sáng cô mang về bỏ vào trong đĩa và bày lên bàn ăn.Hơn nữa còn có bánh bao và cháo ngô thím Chu làm, một bữa sáng thịnh soạn hoàn thành.Cả gia đình ngồi quây quần bên bàn ăn ăn sáng vui vẻ.Phong Thiên Tuyết đã hứa buổi chiều đi công viên trò chơi với các con, với điều kiện là họ phải giúp thím Chu rửa bát và dọn dẹp phòng bếp.Mấy đứa trẻ nhao nhao giơ tay tỏ vẻ đồng ý.Thím Chu mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ của các bé.Đồng thời bà kìm được sự lo lắng khi thấy Phong Thiên Tuyết trở về với bộ quần áo mới.Ăn sáng xong, bọn nhỏ giúp dọn dẹp phòng bếp, thím Chu nhân cơ hội kéo Phong Thiên Tuyết vào phòng, nhỏ giọng hỏi: “Cô chủ, có phải cô có bạn trai không?”“Phải” Phong Thiên Tuyết không muốn giấu bà.“Là ai thế? Tôi biết không?” Thím Chu truy hỏi.“Thím không biết” Phong Thiên Tuyết tránh nặng tìmnhẹ: “Bây giờ chỉ là giai đoạn đầu quen biết thôi, vẫn chưa ổn định nên không dẫn về.Nhưng thím yên tâm, tôi lớn rồi, sẽ không hồ đồ như khi còn nhỏ, tôi làm việc có chừng mực mà”“Được rồi.” Tuy thím Chu vẫn không yên tâm lắm nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa, bà chỉ dặn: “Ở ngoài phải chú ý an toàn, đừng để bị bắt nạt”“Tôi biết mà, thím cứ yên tâm”.Buổi chiều, Phong Thiên Tuyết và thím Chu dẫn bọn trẻ đến công viên trò chơi.Bởi vì ba đứa bé còn nhỏ, chỉ có thể chơi vài trò đơn giản, người lớn đi cùng cũng không quá mệt.Có điều, hình như dạo này sức khỏe của thím Chu không được tốt lắm, đi một lúc đã mệt đến mức thở hổn hền, hơn nữa còn mỏi eo đau lưng.Phong Thiên Tuyết nghĩ có lẽ dạo này bà mệt quá, cảm thấy vô cùng áy náy, thừa dịp bọn nhỏ đang nghỉ ngơi cô bàn với thím Chu thuê người giúp việc theo giờ.Thím Chu kiên quyết phản đối, nói thuê người giúp việc theo giờ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa trong nhà có thêm người lạ làm bà cứ cảm thấy không an toàn.Phong Thiên Tuyết đang định thuyết phục bà tiếp thì Nguyệt Nguyệt bỗng kêu lên: “Tư Mộ Phong!”Phong Thiên Tuyết vô thức quay sang nhìn, cách đó không xa mẹ của Tư Hạo Hiên là Trịnh Ngọc Lâm và vàivệ sĩ đang dẫn Tư Mộ Phong ngồi ở vòng quay ngựa gỗ..

Chương 453