Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 456
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Ba cô có đứa con gái nhận giặc làm chồng như cô chỉ sợ chết không nhắm mắt!”Trịnh Ngọc Lâm bỗng châm chọc.Phong Thiên Tuyết đừng lại, quay đầu chất vấn bà ta: “Cô có ý gì?”“Không có ý gì cả” Trịnh Ngọc Lâm cười nhếch mép, nói: “Tự nghĩ đi!”Sau đó bà ta xoay người đi luôn…Phong Thiên Tuyết ngẫm lại câu nói vừa rồi, tâm trạng hết sức phức tạp.Tư Hạo Hiên, Phong Thế Nguyên, Bạch Thu Vũ cũng từng ám chỉ cái chết của ba cố có liên quan đến Dạ Chẩn Đình, bây giờ Trịnh Ngọc Lâm cũng nói những điều kỳ quái.Lẽ nào…Trong lòng Phong Thiên Tuyết thấp thỏm bất an, nhưng rồi cô lại nghĩ, họ đều đứng ở phe đối lập với cô, người nào cũng chỉ muốn cô chết đi.Không thể tin lời nói của những người đó.“Mę ơi, me, mę…”Lúc này ba đứa bé đã trở lại.Thần Thần cầm một chiếc xe đồ chơi và nói với giọng phấn khích: “Mẹ ơi, vừa nãy con tham gia cuộc thi đua xe đồ chơi ở đằng kia được giải nhất đấy, họ thưởng cho con một chiếc xe ô tô này.”“Oa, Đại Bảo con giỏi quá” Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống hôn Thần Thần một cái.“Mẹ ơi, mẹ ơi, con vừa mới leo lên mỏm đá cao nhất, đây là phần thưởng của con!” Hai tay Long Long giơ cao khủng long nhồi bông: “Đẹp không mẹ?”“Đẹp lắm, Nhị Bảo cũng rất giỏi.” Phong Thiên Tuyết ôm Long Long.“Mẹ, con không được thưởng gì cả.” Nguyệt Nguyệt bĩu môi tủi hờn.“Không sao, anh đưa xe đồ chơi cho em” Thần Thần đưa món đồ chơi trong tay cho Nguyệt Nguyệt.“Khủng long bự của anh cũng cho em này” Long Longđưa khủng long nhồi bông cho em gái.“Cảm ơn các anh” Nguyệt Nguyệt cười tươi giơ túi tiền hoạt hình xinh đẹp của mình ra: “Em mời hai anh ăn kẹo bông gòn!”“Được, cảm ơn Tam Bảo.”Ba anh em nắm tay nhau đi mua kẹo bông gòn.“Đi thôi, cẩn thận kẻo ngã” Thím Chu mỉm cười nhắc.Nhìn bọn nhỏ tươi cười vui vẻ, Phong Thiên Tuyết cũng nở nụ cười xán lạn, cô tự khuyên nhủ bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy quý trọng hiện tại….
“Ba cô có đứa con gái nhận giặc làm chồng như cô chỉ sợ chết không nhắm mắt!”
Trịnh Ngọc Lâm bỗng châm chọc.
Phong Thiên Tuyết đừng lại, quay đầu chất vấn bà ta: “Cô có ý gì?”
“Không có ý gì cả” Trịnh Ngọc Lâm cười nhếch mép, nói: “Tự nghĩ đi!”
Sau đó bà ta xoay người đi luôn…
Phong Thiên Tuyết ngẫm lại câu nói vừa rồi, tâm trạng hết sức phức tạp.
Tư Hạo Hiên, Phong Thế Nguyên, Bạch Thu Vũ cũng từng ám chỉ cái chết của ba cố có liên quan đến Dạ Chẩn Đình, bây giờ Trịnh Ngọc Lâm cũng nói những điều kỳ quái.
Lẽ nào…
Trong lòng Phong Thiên Tuyết thấp thỏm bất an, nhưng rồi cô lại nghĩ, họ đều đứng ở phe đối lập với cô, người nào cũng chỉ muốn cô chết đi.
Không thể tin lời nói của những người đó.
“Mę ơi, me, mę…”
Lúc này ba đứa bé đã trở lại.
Thần Thần cầm một chiếc xe đồ chơi và nói với giọng phấn khích: “Mẹ ơi, vừa nãy con tham gia cuộc thi đua xe đồ chơi ở đằng kia được giải nhất đấy, họ thưởng cho con một chiếc xe ô tô này.”
“Oa, Đại Bảo con giỏi quá” Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống hôn Thần Thần một cái.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con vừa mới leo lên mỏm đá cao nhất, đây là phần thưởng của con!” Hai tay Long Long giơ cao khủng long nhồi bông: “Đẹp không mẹ?”
“Đẹp lắm, Nhị Bảo cũng rất giỏi.” Phong Thiên Tuyết ôm Long Long.
“Mẹ, con không được thưởng gì cả.” Nguyệt Nguyệt bĩu môi tủi hờn.
“Không sao, anh đưa xe đồ chơi cho em” Thần Thần đưa món đồ chơi trong tay cho Nguyệt Nguyệt.
“Khủng long bự của anh cũng cho em này” Long Long
đưa khủng long nhồi bông cho em gái.
“Cảm ơn các anh” Nguyệt Nguyệt cười tươi giơ túi tiền hoạt hình xinh đẹp của mình ra: “Em mời hai anh ăn kẹo bông gòn!”
“Được, cảm ơn Tam Bảo.”
Ba anh em nắm tay nhau đi mua kẹo bông gòn.
“Đi thôi, cẩn thận kẻo ngã” Thím Chu mỉm cười nhắc.
Nhìn bọn nhỏ tươi cười vui vẻ, Phong Thiên Tuyết cũng nở nụ cười xán lạn, cô tự khuyên nhủ bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy quý trọng hiện tại….
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Ba cô có đứa con gái nhận giặc làm chồng như cô chỉ sợ chết không nhắm mắt!”Trịnh Ngọc Lâm bỗng châm chọc.Phong Thiên Tuyết đừng lại, quay đầu chất vấn bà ta: “Cô có ý gì?”“Không có ý gì cả” Trịnh Ngọc Lâm cười nhếch mép, nói: “Tự nghĩ đi!”Sau đó bà ta xoay người đi luôn…Phong Thiên Tuyết ngẫm lại câu nói vừa rồi, tâm trạng hết sức phức tạp.Tư Hạo Hiên, Phong Thế Nguyên, Bạch Thu Vũ cũng từng ám chỉ cái chết của ba cố có liên quan đến Dạ Chẩn Đình, bây giờ Trịnh Ngọc Lâm cũng nói những điều kỳ quái.Lẽ nào…Trong lòng Phong Thiên Tuyết thấp thỏm bất an, nhưng rồi cô lại nghĩ, họ đều đứng ở phe đối lập với cô, người nào cũng chỉ muốn cô chết đi.Không thể tin lời nói của những người đó.“Mę ơi, me, mę…”Lúc này ba đứa bé đã trở lại.Thần Thần cầm một chiếc xe đồ chơi và nói với giọng phấn khích: “Mẹ ơi, vừa nãy con tham gia cuộc thi đua xe đồ chơi ở đằng kia được giải nhất đấy, họ thưởng cho con một chiếc xe ô tô này.”“Oa, Đại Bảo con giỏi quá” Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống hôn Thần Thần một cái.“Mẹ ơi, mẹ ơi, con vừa mới leo lên mỏm đá cao nhất, đây là phần thưởng của con!” Hai tay Long Long giơ cao khủng long nhồi bông: “Đẹp không mẹ?”“Đẹp lắm, Nhị Bảo cũng rất giỏi.” Phong Thiên Tuyết ôm Long Long.“Mẹ, con không được thưởng gì cả.” Nguyệt Nguyệt bĩu môi tủi hờn.“Không sao, anh đưa xe đồ chơi cho em” Thần Thần đưa món đồ chơi trong tay cho Nguyệt Nguyệt.“Khủng long bự của anh cũng cho em này” Long Longđưa khủng long nhồi bông cho em gái.“Cảm ơn các anh” Nguyệt Nguyệt cười tươi giơ túi tiền hoạt hình xinh đẹp của mình ra: “Em mời hai anh ăn kẹo bông gòn!”“Được, cảm ơn Tam Bảo.”Ba anh em nắm tay nhau đi mua kẹo bông gòn.“Đi thôi, cẩn thận kẻo ngã” Thím Chu mỉm cười nhắc.Nhìn bọn nhỏ tươi cười vui vẻ, Phong Thiên Tuyết cũng nở nụ cười xán lạn, cô tự khuyên nhủ bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy quý trọng hiện tại….