Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 101: 101: Bức Ảnh Này Mờ Quá
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển cảm thấy xấu hổ.Quả nhiên là cậu ấm nhà giàu, không ngờ lại coi tên nhà hàng và tên thức ăn bây giờ là thật.“Món Ý bán online thế này phần lớn là pizza, pizza mang hương vị Ý thôi” Ngũ Vận Uyển đặt pizza lên bàn: “Anh từng ăn pizza chưa?”“Trước kia đi châu Âu từng ăn pizza nướng củi” Nam Ngũ cụp mắt: “Còn loại đặt trong hộp giấy đặt ngoài thế này đúng là tôi chưa ăn bao giờ“Vậy coi như trải nghiệm cuộc sống đi” Ngũ Vận Uyển kéo một miếng pizza, mỉm cười đưa cho Nam Ngự.Nam Ngự giơ tay cầm lấy pizza, cắn một miếng, khẽ cau mày: “Mùi vị không giống như trước kia tôi ăn”“Ha ha.” Ngũ Vận Uyển buồn cười: “Thỉnh thoảng ăn thế này cũng hay mà”Nói rồi cô cũng lấy cho mình một miếng rồi nhét miếng to vào miệng.Thật ra so với những món ăn tinh tế mà thím Vương làm mỗi ngày, loại thức ăn đơn giản lại tùy ý thế này mới hợp khẩu vị của cô.Cô vẫn còn nhớ hồi học đại học, đằng sau đại học Z cómột phố ăn vặt, cô hay ra đó mua những món quà vặt với Nam Bá.Tuy chúng chẳng hề tốt cho sức khỏe nhưng khi đó họ luôn ăn rất vui vẻ.Nhìn cô gái trước mặt mình ăn pizza một cách tự nhiên, kết hợp với nụ cười rạng rỡ của cô, Nam Ngự bỗng ngẩn ngo.Bỗng nhiên anh phát hiện, có lẽ anh thật sự chưa đủ hiểu biết cô.Ngũ Vân Uyển và Nam Ngự đang ăn pizza thì Dương Tá đến.Vừa vào cửa thì thấy ngay pizza đặt trên bàn, hai mắt Dương Tá suýt rơi ra ngoài.Nam Ngự rất chú trọng việc ăn uống, anh ấy làm trợ lý đặc biệt nên biết rõ điều này, thế nhưng bây giờ Nam Ngự lại đang ăn pizza ư?Anh ấy cố gắng làm mình trông không quá kinh ngạc, rồi anh ấy đưa phong bì trong tay cho Nam Ngự và nói với giọng cung kính: “Cậu Nam, đây là bức ảnh tôi tìm được”.Ngự Vận Uyển ngậm pizza, đang nghĩ xem mình có nên tránh đi một lát không, nhưng không ngờ Nam Ngự lại chẳng hề có vẻ gì là kiêng dè cô cả, anh mở luôn phong bì và lấy bức ảnh bên trong ra.Nam Ngự nhìn ảnh, sau đó nhíu mày: “Bức ảnh này mờ quá.”Quả thật là vậy, hiển nhiên bức ảnh này được du khách chụp lại một cách tùy ý, đối tượng chụp ảnh là cây dương liễu bên hồ, có thể lờ mờ thấy được một cô gái mặc váy đỏ trong góc, nhưng khuôn mặt rất mờ..
Ngũ Vận Uyển cảm thấy xấu hổ.
Quả nhiên là cậu ấm nhà giàu, không ngờ lại coi tên nhà hàng và tên thức ăn bây giờ là thật.
“Món Ý bán online thế này phần lớn là pizza, pizza mang hương vị Ý thôi” Ngũ Vận Uyển đặt pizza lên bàn: “Anh từng ăn pizza chưa?”
“Trước kia đi châu Âu từng ăn pizza nướng củi” Nam Ngũ cụp mắt: “Còn loại đặt trong hộp giấy đặt ngoài thế này đúng là tôi chưa ăn bao giờ
“Vậy coi như trải nghiệm cuộc sống đi” Ngũ Vận Uyển kéo một miếng pizza, mỉm cười đưa cho Nam Ngự.
Nam Ngự giơ tay cầm lấy pizza, cắn một miếng, khẽ cau mày: “Mùi vị không giống như trước kia tôi ăn”
“Ha ha.” Ngũ Vận Uyển buồn cười: “Thỉnh thoảng ăn thế này cũng hay mà”
Nói rồi cô cũng lấy cho mình một miếng rồi nhét miếng to vào miệng.
Thật ra so với những món ăn tinh tế mà thím Vương làm mỗi ngày, loại thức ăn đơn giản lại tùy ý thế này mới hợp khẩu vị của cô.
Cô vẫn còn nhớ hồi học đại học, đằng sau đại học Z có
một phố ăn vặt, cô hay ra đó mua những món quà vặt với Nam Bá.
Tuy chúng chẳng hề tốt cho sức khỏe nhưng khi đó họ luôn ăn rất vui vẻ.
Nhìn cô gái trước mặt mình ăn pizza một cách tự nhiên, kết hợp với nụ cười rạng rỡ của cô, Nam Ngự bỗng ngẩn ngo.
Bỗng nhiên anh phát hiện, có lẽ anh thật sự chưa đủ hiểu biết cô.
Ngũ Vân Uyển và Nam Ngự đang ăn pizza thì Dương Tá đến.
Vừa vào cửa thì thấy ngay pizza đặt trên bàn, hai mắt Dương Tá suýt rơi ra ngoài.
Nam Ngự rất chú trọng việc ăn uống, anh ấy làm trợ lý đặc biệt nên biết rõ điều này, thế nhưng bây giờ Nam Ngự lại đang ăn pizza ư?
Anh ấy cố gắng làm mình trông không quá kinh ngạc, rồi anh ấy đưa phong bì trong tay cho Nam Ngự và nói với giọng cung kính: “Cậu Nam, đây là bức ảnh tôi tìm được”.
Ngự Vận Uyển ngậm pizza, đang nghĩ xem mình có nên tránh đi một lát không, nhưng không ngờ Nam Ngự lại chẳng hề có vẻ gì là kiêng dè cô cả, anh mở luôn phong bì và lấy bức ảnh bên trong ra.
Nam Ngự nhìn ảnh, sau đó nhíu mày: “Bức ảnh này mờ quá.”
Quả thật là vậy, hiển nhiên bức ảnh này được du khách chụp lại một cách tùy ý, đối tượng chụp ảnh là cây dương liễu bên hồ, có thể lờ mờ thấy được một cô gái mặc váy đỏ trong góc, nhưng khuôn mặt rất mờ..
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển cảm thấy xấu hổ.Quả nhiên là cậu ấm nhà giàu, không ngờ lại coi tên nhà hàng và tên thức ăn bây giờ là thật.“Món Ý bán online thế này phần lớn là pizza, pizza mang hương vị Ý thôi” Ngũ Vận Uyển đặt pizza lên bàn: “Anh từng ăn pizza chưa?”“Trước kia đi châu Âu từng ăn pizza nướng củi” Nam Ngũ cụp mắt: “Còn loại đặt trong hộp giấy đặt ngoài thế này đúng là tôi chưa ăn bao giờ“Vậy coi như trải nghiệm cuộc sống đi” Ngũ Vận Uyển kéo một miếng pizza, mỉm cười đưa cho Nam Ngự.Nam Ngự giơ tay cầm lấy pizza, cắn một miếng, khẽ cau mày: “Mùi vị không giống như trước kia tôi ăn”“Ha ha.” Ngũ Vận Uyển buồn cười: “Thỉnh thoảng ăn thế này cũng hay mà”Nói rồi cô cũng lấy cho mình một miếng rồi nhét miếng to vào miệng.Thật ra so với những món ăn tinh tế mà thím Vương làm mỗi ngày, loại thức ăn đơn giản lại tùy ý thế này mới hợp khẩu vị của cô.Cô vẫn còn nhớ hồi học đại học, đằng sau đại học Z cómột phố ăn vặt, cô hay ra đó mua những món quà vặt với Nam Bá.Tuy chúng chẳng hề tốt cho sức khỏe nhưng khi đó họ luôn ăn rất vui vẻ.Nhìn cô gái trước mặt mình ăn pizza một cách tự nhiên, kết hợp với nụ cười rạng rỡ của cô, Nam Ngự bỗng ngẩn ngo.Bỗng nhiên anh phát hiện, có lẽ anh thật sự chưa đủ hiểu biết cô.Ngũ Vân Uyển và Nam Ngự đang ăn pizza thì Dương Tá đến.Vừa vào cửa thì thấy ngay pizza đặt trên bàn, hai mắt Dương Tá suýt rơi ra ngoài.Nam Ngự rất chú trọng việc ăn uống, anh ấy làm trợ lý đặc biệt nên biết rõ điều này, thế nhưng bây giờ Nam Ngự lại đang ăn pizza ư?Anh ấy cố gắng làm mình trông không quá kinh ngạc, rồi anh ấy đưa phong bì trong tay cho Nam Ngự và nói với giọng cung kính: “Cậu Nam, đây là bức ảnh tôi tìm được”.Ngự Vận Uyển ngậm pizza, đang nghĩ xem mình có nên tránh đi một lát không, nhưng không ngờ Nam Ngự lại chẳng hề có vẻ gì là kiêng dè cô cả, anh mở luôn phong bì và lấy bức ảnh bên trong ra.Nam Ngự nhìn ảnh, sau đó nhíu mày: “Bức ảnh này mờ quá.”Quả thật là vậy, hiển nhiên bức ảnh này được du khách chụp lại một cách tùy ý, đối tượng chụp ảnh là cây dương liễu bên hồ, có thể lờ mờ thấy được một cô gái mặc váy đỏ trong góc, nhưng khuôn mặt rất mờ..