Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 102: 102: Em Biết Chiếc Váy Này À

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… “Xin lỗi, sếp Nam, dù sao cũng là có người trùng hợp chụp được gần nơi xảy ra chuyện” Dương Tá cảm thấy áy náy: “Nhưng thời gian cô gái này xuất hiện cùng với cách ăn mặc đều phù hợp, chắc hẳn chính làNam Ngự cầm bức ảnh lên và suy tư, Ngũ Vận Uyển cũng không kìm được lòng hiếu ký bèn ngó xem.Tuy không thể thấy rõ diện mạo của cô gái trong ảnh, nhưng có thể nhìn ra được đối phương khoảng mười lăm tuổi, thứ được chụp rõ ràng nhất là quần áo của cô ấy, váy bồng màu đỏ rực với kiểu dáng rất đặc biệt.Ngũ Vận Uyển bỗng nhíu mày, rồi cô thốt lên: “Chiếc váy này.”Nam Ngự nhướng mày: “Em biết chiếc váy này à?”“Trong quen quen” Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó cô sực nhớ ra:“A, chiếc váy này hình như là chiếc váy mà nữ chính mặc trong một bộ phim hoạt hình chiếu khi tôi học cấp hai, khi đó Disney cho ra mắt phiên bản giới hạn, tất cả các cô gái đều mơ ước có được một chiếcDương Tá ở bên cạnh nghe vậy thì nhớ ra gì đó:“Đúng vậy, kể ra cô gái mà cậu Nam tìm xêm xêm tuổi vợ chủ nhỉ?”Vụ án bắt cóc Nam Ngự xảy ra từ mười năm trước, mà Ngũ Vận Uyển khi ấy cũng vừa khéo là mười lăm tuổi.“Em cũng có chiếc váy này à?” Nam Ngự bỗng ngướcmắt lên.Ngũ Vận Uyển cười gượng: “Chiếc váy này là hàng limited đấy, hơn mấy nghìn tệ, làm sao tôi mua nổi”Nam Ngự gật đầu, cất ảnh vào phong bì rồi nói với Dương Tá: “Nếu là váy phiên bản giới hạn, xác định là hàng chính hãng thì việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều.”Dương Tá gật đầu rồi đi luôn.Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển lại tiếp tục ăn pizza.Không biết có phải là ảo giác của Ngũ Vận Uyển hay không mà cô cảm thấy sau khi Dương Tá rời đi, hình như Nam Ngự ăn không được ngon miệng như trước, mấy lần cô vô tình nhìn anh đều thấy anh có vẻ hơi mất tập trung.Nam Ngự...!đang nghĩ đến vụ bắt cóc năm xưa ư?Vụ án bắt cóc khi ấy bởi vì dính dáng đến nhà họ Nam nên cánh truyền thông không công bố chi tiết, nhưng mà khiến chân anh thương nặng như thế thì đó chắc hẳn là một vụ án bắt cóc rất đáng sợ nhỉ?.

“Xin lỗi, sếp Nam, dù sao cũng là có người trùng hợp chụp được gần nơi xảy ra chuyện” Dương Tá cảm thấy áy náy: “Nhưng thời gian cô gái này xuất hiện cùng với cách ăn mặc đều phù hợp, chắc hẳn chính là

Nam Ngự cầm bức ảnh lên và suy tư, Ngũ Vận Uyển cũng không kìm được lòng hiếu ký bèn ngó xem.

Tuy không thể thấy rõ diện mạo của cô gái trong ảnh, nhưng có thể nhìn ra được đối phương khoảng mười lăm tuổi, thứ được chụp rõ ràng nhất là quần áo của cô ấy, váy bồng màu đỏ rực với kiểu dáng rất đặc biệt.

Ngũ Vận Uyển bỗng nhíu mày, rồi cô thốt lên: “Chiếc váy này.”

Nam Ngự nhướng mày: “Em biết chiếc váy này à?”

“Trong quen quen” Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó cô sực nhớ ra:

“A, chiếc váy này hình như là chiếc váy mà nữ chính mặc trong một bộ phim hoạt hình chiếu khi tôi học cấp hai, khi đó Disney cho ra mắt phiên bản giới hạn, tất cả các cô gái đều mơ ước có được một chiếc

Dương Tá ở bên cạnh nghe vậy thì nhớ ra gì đó:

“Đúng vậy, kể ra cô gái mà cậu Nam tìm xêm xêm tuổi vợ chủ nhỉ?”

Vụ án bắt cóc Nam Ngự xảy ra từ mười năm trước, mà Ngũ Vận Uyển khi ấy cũng vừa khéo là mười lăm tuổi.

“Em cũng có chiếc váy này à?” Nam Ngự bỗng ngước

mắt lên.

Ngũ Vận Uyển cười gượng: “Chiếc váy này là hàng limited đấy, hơn mấy nghìn tệ, làm sao tôi mua nổi”

Nam Ngự gật đầu, cất ảnh vào phong bì rồi nói với Dương Tá: “Nếu là váy phiên bản giới hạn, xác định là hàng chính hãng thì việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Dương Tá gật đầu rồi đi luôn.

Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển lại tiếp tục ăn pizza.

Không biết có phải là ảo giác của Ngũ Vận Uyển hay không mà cô cảm thấy sau khi Dương Tá rời đi, hình như Nam Ngự ăn không được ngon miệng như trước, mấy lần cô vô tình nhìn anh đều thấy anh có vẻ hơi mất tập trung.

Nam Ngự...!đang nghĩ đến vụ bắt cóc năm xưa ư?

Vụ án bắt cóc khi ấy bởi vì dính dáng đến nhà họ Nam nên cánh truyền thông không công bố chi tiết, nhưng mà khiến chân anh thương nặng như thế thì đó chắc hẳn là một vụ án bắt cóc rất đáng sợ nhỉ?.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… “Xin lỗi, sếp Nam, dù sao cũng là có người trùng hợp chụp được gần nơi xảy ra chuyện” Dương Tá cảm thấy áy náy: “Nhưng thời gian cô gái này xuất hiện cùng với cách ăn mặc đều phù hợp, chắc hẳn chính làNam Ngự cầm bức ảnh lên và suy tư, Ngũ Vận Uyển cũng không kìm được lòng hiếu ký bèn ngó xem.Tuy không thể thấy rõ diện mạo của cô gái trong ảnh, nhưng có thể nhìn ra được đối phương khoảng mười lăm tuổi, thứ được chụp rõ ràng nhất là quần áo của cô ấy, váy bồng màu đỏ rực với kiểu dáng rất đặc biệt.Ngũ Vận Uyển bỗng nhíu mày, rồi cô thốt lên: “Chiếc váy này.”Nam Ngự nhướng mày: “Em biết chiếc váy này à?”“Trong quen quen” Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó cô sực nhớ ra:“A, chiếc váy này hình như là chiếc váy mà nữ chính mặc trong một bộ phim hoạt hình chiếu khi tôi học cấp hai, khi đó Disney cho ra mắt phiên bản giới hạn, tất cả các cô gái đều mơ ước có được một chiếcDương Tá ở bên cạnh nghe vậy thì nhớ ra gì đó:“Đúng vậy, kể ra cô gái mà cậu Nam tìm xêm xêm tuổi vợ chủ nhỉ?”Vụ án bắt cóc Nam Ngự xảy ra từ mười năm trước, mà Ngũ Vận Uyển khi ấy cũng vừa khéo là mười lăm tuổi.“Em cũng có chiếc váy này à?” Nam Ngự bỗng ngướcmắt lên.Ngũ Vận Uyển cười gượng: “Chiếc váy này là hàng limited đấy, hơn mấy nghìn tệ, làm sao tôi mua nổi”Nam Ngự gật đầu, cất ảnh vào phong bì rồi nói với Dương Tá: “Nếu là váy phiên bản giới hạn, xác định là hàng chính hãng thì việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều.”Dương Tá gật đầu rồi đi luôn.Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển lại tiếp tục ăn pizza.Không biết có phải là ảo giác của Ngũ Vận Uyển hay không mà cô cảm thấy sau khi Dương Tá rời đi, hình như Nam Ngự ăn không được ngon miệng như trước, mấy lần cô vô tình nhìn anh đều thấy anh có vẻ hơi mất tập trung.Nam Ngự...!đang nghĩ đến vụ bắt cóc năm xưa ư?Vụ án bắt cóc khi ấy bởi vì dính dáng đến nhà họ Nam nên cánh truyền thông không công bố chi tiết, nhưng mà khiến chân anh thương nặng như thế thì đó chắc hẳn là một vụ án bắt cóc rất đáng sợ nhỉ?.

Chương 102: 102: Em Biết Chiếc Váy Này À