Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 139: 139: “tất Cả Đều Thất Nghiệp Thôi”
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chị Vận Uyển, chị ngầu quá! Mấy ngày nay em rất ngứamắt với Khâu Duyệt.Không phải chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi sao, sắp bay lên tận trời rồi"Ngũ Vận Uyển cười chẳng nói đúng sai, chỉ bắt đầu xử lý tài liệu mà Khâu Duyệt đưa cho mình.Vừa xử lý, cô không khỏi cau mày.Nhà máy này thực sự rất gian trá, về cơ bản người làm thuê đều là những người ở nông thôn và không biết gì cả, chỉ làm cỗ máy làm thuê cho họ.Cô do dự, không nhịn được hỏi: "Sau khi chúng ta vạch trần nhà máy này thì những người công nhân này sẽ phải làm thế nào?"“Tất cả đều thất nghiệp thôi”Hiểu Mai nhún vai,“Em chịu trách nhiệm điều tra tình trạng nguồn vốn của nhàmáy này, gần đây họ nhận được rất nhiều đơn đặt hàng lớn, nguồn vốn có chút không theo kịp, hình như đã nợ lượng rất lâu rồi.Nếu như chúng ta vạch trần họ, chắc những đơn hàng kia sẽ bị hủy thôi, lương của những người công nhân này thì càng không cần nghĩ tới nữa"Ngũ Vận Uyển nghe vậy có chút không nỡ.Nhưng cô cũng biết để thực phẩm do một nhà máy gian trá như vậy sản xuất lưu thông trên thị trường là thiếu trách nhiệm với người tiêu dùng, nên cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể tiếp tục sắp xếp tài liệu.Vào khoảng mười một giờ, Ngũ Vận Uyển cảm thấy dạ dày mình co giật.Cô không khỏi xoa bụng, nhíu mày.Dạ dày cô không tốt, chỉ cần hơi đói một chút cũng đau, hôm nay vì tăng ca, bữa tối cô chỉ ăn mấy cái bánh quy, bây giờ quả nhiên có chút không chịu được.Nhưng giờ này cửa hàng ở tầng dưới cũng đã đóng cửa rồi, cô đành phải đi đến phòng trà để xem có gì trong tủ lạnh không.Nhưng hôm nay có quá nhiều người tăng ca, đồ ăn vặt trong tủ lạnh đã bị người khác ăn hết từ lâu rồi, Ngũ Vận Uyển đành phải hâm nóng một ít sữa uống cho ấm bụng.Cô đang uống sữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau.Cô quay đầu lại và nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất.Nam Bá.Nam Bá đang cầm trên tay một hộp cơm, rõ ràng là mang đến lò vi sóng trong phòng trà để hâm nóng, nhưng không ngờ lại vừa hay gặp phải Ngũ Vận Uyển, cũng lập tức sững sờ..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chị Vận Uyển, chị ngầu quá! Mấy ngày nay em rất ngứa
mắt với Khâu Duyệt.
Không phải chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi sao, sắp bay lên tận trời rồi"
Ngũ Vận Uyển cười chẳng nói đúng sai, chỉ bắt đầu xử lý tài liệu mà Khâu Duyệt đưa cho mình.
Vừa xử lý, cô không khỏi cau mày.
Nhà máy này thực sự rất gian trá, về cơ bản người làm thuê đều là những người ở nông thôn và không biết gì cả, chỉ làm cỗ máy làm thuê cho họ.
Cô do dự, không nhịn được hỏi: "Sau khi chúng ta vạch trần nhà máy này thì những người công nhân này sẽ phải làm thế nào?"
“Tất cả đều thất nghiệp thôi”
Hiểu Mai nhún vai,
“Em chịu trách nhiệm điều tra tình trạng nguồn vốn của nhà
máy này, gần đây họ nhận được rất nhiều đơn đặt hàng lớn, nguồn vốn có chút không theo kịp, hình như đã nợ lượng rất lâu rồi.
Nếu như chúng ta vạch trần họ, chắc những đơn hàng kia sẽ bị hủy thôi, lương của những người công nhân này thì càng không cần nghĩ tới nữa"
Ngũ Vận Uyển nghe vậy có chút không nỡ.
Nhưng cô cũng biết để thực phẩm do một nhà máy gian trá như vậy sản xuất lưu thông trên thị trường là thiếu trách nhiệm với người tiêu dùng, nên cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể tiếp tục sắp xếp tài liệu.
Vào khoảng mười một giờ, Ngũ Vận Uyển cảm thấy dạ dày mình co giật.
Cô không khỏi xoa bụng, nhíu mày.
Dạ dày cô không tốt, chỉ cần hơi đói một chút cũng đau, hôm nay vì tăng ca, bữa tối cô chỉ ăn mấy cái bánh quy, bây giờ quả nhiên có chút không chịu được.
Nhưng giờ này cửa hàng ở tầng dưới cũng đã đóng cửa rồi, cô đành phải đi đến phòng trà để xem có gì trong tủ lạnh không.
Nhưng hôm nay có quá nhiều người tăng ca, đồ ăn vặt trong tủ lạnh đã bị người khác ăn hết từ lâu rồi, Ngũ Vận Uyển đành phải hâm nóng một ít sữa uống cho ấm bụng.
Cô đang uống sữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất.
Nam Bá.
Nam Bá đang cầm trên tay một hộp cơm, rõ ràng là mang đến lò vi sóng trong phòng trà để hâm nóng, nhưng không ngờ lại vừa hay gặp phải Ngũ Vận Uyển, cũng lập tức sững sờ.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chị Vận Uyển, chị ngầu quá! Mấy ngày nay em rất ngứamắt với Khâu Duyệt.Không phải chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi sao, sắp bay lên tận trời rồi"Ngũ Vận Uyển cười chẳng nói đúng sai, chỉ bắt đầu xử lý tài liệu mà Khâu Duyệt đưa cho mình.Vừa xử lý, cô không khỏi cau mày.Nhà máy này thực sự rất gian trá, về cơ bản người làm thuê đều là những người ở nông thôn và không biết gì cả, chỉ làm cỗ máy làm thuê cho họ.Cô do dự, không nhịn được hỏi: "Sau khi chúng ta vạch trần nhà máy này thì những người công nhân này sẽ phải làm thế nào?"“Tất cả đều thất nghiệp thôi”Hiểu Mai nhún vai,“Em chịu trách nhiệm điều tra tình trạng nguồn vốn của nhàmáy này, gần đây họ nhận được rất nhiều đơn đặt hàng lớn, nguồn vốn có chút không theo kịp, hình như đã nợ lượng rất lâu rồi.Nếu như chúng ta vạch trần họ, chắc những đơn hàng kia sẽ bị hủy thôi, lương của những người công nhân này thì càng không cần nghĩ tới nữa"Ngũ Vận Uyển nghe vậy có chút không nỡ.Nhưng cô cũng biết để thực phẩm do một nhà máy gian trá như vậy sản xuất lưu thông trên thị trường là thiếu trách nhiệm với người tiêu dùng, nên cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể tiếp tục sắp xếp tài liệu.Vào khoảng mười một giờ, Ngũ Vận Uyển cảm thấy dạ dày mình co giật.Cô không khỏi xoa bụng, nhíu mày.Dạ dày cô không tốt, chỉ cần hơi đói một chút cũng đau, hôm nay vì tăng ca, bữa tối cô chỉ ăn mấy cái bánh quy, bây giờ quả nhiên có chút không chịu được.Nhưng giờ này cửa hàng ở tầng dưới cũng đã đóng cửa rồi, cô đành phải đi đến phòng trà để xem có gì trong tủ lạnh không.Nhưng hôm nay có quá nhiều người tăng ca, đồ ăn vặt trong tủ lạnh đã bị người khác ăn hết từ lâu rồi, Ngũ Vận Uyển đành phải hâm nóng một ít sữa uống cho ấm bụng.Cô đang uống sữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau.Cô quay đầu lại và nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất.Nam Bá.Nam Bá đang cầm trên tay một hộp cơm, rõ ràng là mang đến lò vi sóng trong phòng trà để hâm nóng, nhưng không ngờ lại vừa hay gặp phải Ngũ Vận Uyển, cũng lập tức sững sờ..