Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 140: 140: Trái Tim Nam Bá Chấn Động
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, cô buộc phải dừng lại, vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt bực bội của Nam Bá.“Ngũ Vận Uyển.” Nam Bá sắc mặt tối sầm, “Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?"“Tôi nghe thấy rồi” Giọng điệu của Ngũ Vận Uyển rất lạnh lùng, “Nhưng tôi không muốn trả lời”.Thái độ lạnh lùng của Ngũ Vận Uyển khiến Nam Bá đau đớn, bàn tay đang nắm cổ tay của Ngũ Vận Uyển không tự chủ được dùng sức hơn.“Cô vẫn còn tức giận về chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc à?” Nam Bá miễn cưỡng kìm chế lại tính khí của mình, "Tôi rất xin lỗi vì chuyện đó, còn nữa, tôi thật sự không biết chuyện tấm ảnh, cô phải tin tôi, tôi không bỉ ổi như vậy."Ngũ Vận Uyển vốn dĩ không muốn để ý đến Nam Bá,nhưng khi nghe anh ta nói câu "Cô phải tin tối", đáy máy vẫn không nhịn được mà lóe lên sự mỉa mai, "Tin anh? Tin anh cái gì? Tin anh hận không thể khiến tôi thân bại danh liệt sao? Hay là tin anh tốn hết tâm sức để giày vò tôi?"Nam Bá sắc mặt tái nhợt, giọng điệu có chút tức giận, "Ngũ Vận Uyển, quen nhau lâu như vậy rồi, lẽ nào cô không biết tôi là người như thế nào sao? Cho dù tôi có hận cô đến đâu cũng sẽ không làm chuyện bỉ ổi như vậy!"Lời nói của Nam Bá khiến khóe miệng Ngũ Vận Uyển càng thêm mỉa mai.Chỉ là lần này ngoài việc mỉa mai, nụ cười của cô có thêm sự thê thảm và bất lực, "Nam Bá, anh yêu cầu tôi tin tưởng anh, nhưng anh có từng nghĩ đến, anh đã bao giờ đặt niềm tin ở tôi chưa?"Nam Bá không ngờ Ngũ Vận Uyển lại nói một câu như vậy, không khỏi sững sờ."Chúng ta quen nhau lâu như vậy và cũng đã ở bên nhau ba năm rồi, lẽ nào anh không biết tôi là người như thế nào sao?" Ngũ Vận Uyển học theo cáhc nói của anh ta, chậm rãi nói, hốc mắt không khỏi đỏ lên, "Những năm đó, chỉ một vài tấm ảnh và lời nói của người khác đã làm anh hoàn toàn quên mất tôi là người như thế nào.Từ trước tới nay anh luôn thà tin tất cả lời nói của người khác mà không phải tin tôi."Trái tim Nam Bá chấn động.Ngũ Vận Uyển có ý gì?Là đang trách anh ta hồi đó đã không tin tưởng cô sao?“Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!” Tâm trạng của Nam Bá trở nên bực bội khó hiểu,.
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, cô buộc phải dừng lại, vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt bực bội của Nam Bá.
“Ngũ Vận Uyển.” Nam Bá sắc mặt tối sầm, “Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?"
“Tôi nghe thấy rồi” Giọng điệu của Ngũ Vận Uyển rất lạnh lùng, “Nhưng tôi không muốn trả lời”.
Thái độ lạnh lùng của Ngũ Vận Uyển khiến Nam Bá đau đớn, bàn tay đang nắm cổ tay của Ngũ Vận Uyển không tự chủ được dùng sức hơn.
“Cô vẫn còn tức giận về chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc à?” Nam Bá miễn cưỡng kìm chế lại tính khí của mình, "Tôi rất xin lỗi vì chuyện đó, còn nữa, tôi thật sự không biết chuyện tấm ảnh, cô phải tin tôi, tôi không bỉ ổi như vậy."
Ngũ Vận Uyển vốn dĩ không muốn để ý đến Nam Bá,
nhưng khi nghe anh ta nói câu "Cô phải tin tối", đáy máy vẫn không nhịn được mà lóe lên sự mỉa mai, "Tin anh? Tin anh cái gì? Tin anh hận không thể khiến tôi thân bại danh liệt sao? Hay là tin anh tốn hết tâm sức để giày vò tôi?"
Nam Bá sắc mặt tái nhợt, giọng điệu có chút tức giận, "Ngũ Vận Uyển, quen nhau lâu như vậy rồi, lẽ nào cô không biết tôi là người như thế nào sao? Cho dù tôi có hận cô đến đâu cũng sẽ không làm chuyện bỉ ổi như vậy!"
Lời nói của Nam Bá khiến khóe miệng Ngũ Vận Uyển càng thêm mỉa mai.
Chỉ là lần này ngoài việc mỉa mai, nụ cười của cô có thêm sự thê thảm và bất lực, "Nam Bá, anh yêu cầu tôi tin tưởng anh, nhưng anh có từng nghĩ đến, anh đã bao giờ đặt niềm tin ở tôi chưa?"
Nam Bá không ngờ Ngũ Vận Uyển lại nói một câu như vậy, không khỏi sững sờ.
"Chúng ta quen nhau lâu như vậy và cũng đã ở bên nhau ba năm rồi, lẽ nào anh không biết tôi là người như thế nào sao?" Ngũ Vận Uyển học theo cáhc nói của anh ta, chậm rãi nói, hốc mắt không khỏi đỏ lên, "Những năm đó, chỉ một vài tấm ảnh và lời nói của người khác đã làm anh hoàn toàn quên mất tôi là người như thế nào.
Từ trước tới nay anh luôn thà tin tất cả lời nói của người khác mà không phải tin tôi."
Trái tim Nam Bá chấn động.
Ngũ Vận Uyển có ý gì?
Là đang trách anh ta hồi đó đã không tin tưởng cô sao?
“Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!” Tâm trạng của Nam Bá trở nên bực bội khó hiểu,.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, cô buộc phải dừng lại, vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt bực bội của Nam Bá.“Ngũ Vận Uyển.” Nam Bá sắc mặt tối sầm, “Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?"“Tôi nghe thấy rồi” Giọng điệu của Ngũ Vận Uyển rất lạnh lùng, “Nhưng tôi không muốn trả lời”.Thái độ lạnh lùng của Ngũ Vận Uyển khiến Nam Bá đau đớn, bàn tay đang nắm cổ tay của Ngũ Vận Uyển không tự chủ được dùng sức hơn.“Cô vẫn còn tức giận về chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc à?” Nam Bá miễn cưỡng kìm chế lại tính khí của mình, "Tôi rất xin lỗi vì chuyện đó, còn nữa, tôi thật sự không biết chuyện tấm ảnh, cô phải tin tôi, tôi không bỉ ổi như vậy."Ngũ Vận Uyển vốn dĩ không muốn để ý đến Nam Bá,nhưng khi nghe anh ta nói câu "Cô phải tin tối", đáy máy vẫn không nhịn được mà lóe lên sự mỉa mai, "Tin anh? Tin anh cái gì? Tin anh hận không thể khiến tôi thân bại danh liệt sao? Hay là tin anh tốn hết tâm sức để giày vò tôi?"Nam Bá sắc mặt tái nhợt, giọng điệu có chút tức giận, "Ngũ Vận Uyển, quen nhau lâu như vậy rồi, lẽ nào cô không biết tôi là người như thế nào sao? Cho dù tôi có hận cô đến đâu cũng sẽ không làm chuyện bỉ ổi như vậy!"Lời nói của Nam Bá khiến khóe miệng Ngũ Vận Uyển càng thêm mỉa mai.Chỉ là lần này ngoài việc mỉa mai, nụ cười của cô có thêm sự thê thảm và bất lực, "Nam Bá, anh yêu cầu tôi tin tưởng anh, nhưng anh có từng nghĩ đến, anh đã bao giờ đặt niềm tin ở tôi chưa?"Nam Bá không ngờ Ngũ Vận Uyển lại nói một câu như vậy, không khỏi sững sờ."Chúng ta quen nhau lâu như vậy và cũng đã ở bên nhau ba năm rồi, lẽ nào anh không biết tôi là người như thế nào sao?" Ngũ Vận Uyển học theo cáhc nói của anh ta, chậm rãi nói, hốc mắt không khỏi đỏ lên, "Những năm đó, chỉ một vài tấm ảnh và lời nói của người khác đã làm anh hoàn toàn quên mất tôi là người như thế nào.Từ trước tới nay anh luôn thà tin tất cả lời nói của người khác mà không phải tin tôi."Trái tim Nam Bá chấn động.Ngũ Vận Uyển có ý gì?Là đang trách anh ta hồi đó đã không tin tưởng cô sao?“Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!” Tâm trạng của Nam Bá trở nên bực bội khó hiểu,.