Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 157: 157: Đừng Quá Đáng
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… "Tôi đã sai luật sư rồi."Nghĩ đến người đó, sắc mặt Nam Ngự lại lạnh đi vài phần, "Yên tâm, tôi sẽ không tha cho hắn ta."Nếu không phải tên ngốc Nam Bá để cảnh sát nhanh chóng nhúng tay vào chuyện này thì căn cứ theo phong cách của anh, sợ là người đó sẽ còn thảm hơn nữa.Ngũ Vận Uyển nhíu mày: "Nam Ngự, các anh hù anh ta là được rồi, đừng quá đáng"Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển: "Hắn ta làm em bị thương mà em không giận?""Hơi giận thôi" Ngũ Vận Uyển nói,"Nhưng suy cho cùng thì họ cũng là đám người tội nghiệp, bỏ hết mọi thứ ở quê nhà lên thành phố ra sức làm nhưng không được gì, nên mới tức tối tìm chúng ta tính sổ.Đương nhiên họ đã làmsai cách nhưng người đáng ghét nhất vẫn là cấp trên của nhà máy đó, dạy dỗ họ một chút để họ biết lỗi là được."Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói: "Tôi biết rồi, đến nhà rồi, em nghỉ ngơi trước đi."Lúc này Ngũ Vận Uyển mới phát hiện lúc hai người nói chuyện, đúng là xe đã đến biệt thự rồi, cô xuống xe.Sau khi Ngũ Vận Uyển xuống xe, Dương Tá ngồi ở ghế phụ mới quay đầu: "Sếp Nam, rốt cuộc cậu định xử lý người đã làm mợ chủ bị thương thế nào?""Để luật sự đóng tiền bảo lãnh hắn ta ra, sau khi ra thì dạy dỗ một phen." Nam Ngự lạnh lùng nói.Dám động vào người phụ nữ của anh, giao cho cảnh sát thì hời cho hắn ta quá.Dương Tá nghe câu trả lời của Nam Ngự, không hề giật mình chút nào, gật đầu nhưng không ngờ Nam Ngự lại nói tiếp."Sau khi dạy dỗ xong thì thả hắn ta đi, tiện thể tìm cấp trên của nhà máy đó, tìm chứng cử tham ô của bọn họ, dùng tài sản cá nhân của bọn họ bù vào khoản nợ của công ty, trả tiền lương cho công nhân."Dương Tá lập tức ngày người, nhìn Nam Ngự như không thể tin nổi.Từ khi nào mà cậu Nam của họ tốt bụng vậy, còn biết quan tâm đến tiền.lương của đám công nhân đó?Nam Ngự không quan tâm đến anh ấy nữa, nhìn Ngũ Vận Uyển ở ngoài cửa sổ đã đi đến cửa biệt thự, được thím Trương hốt hoảng đỡ vào nhà.Với tính tình của anh, tất nhiên là không thích xen vào việc người khác.Nhưng nếu đây là yêu cầu của Ngũ Vận Uyển thì đó lại là chuyện khác.Đương nhiên người làm Ngũ Vận Uyển bị thương phải trả một cái giá đắt nhưng cùng lúc đó, Ngũ Vận Uyển cũng thương cho nhóm người kia, anh sẵn sàng thoả mãn ước nguyện của cô, giúp nhóm công nhân đó.Chỉ cần cô thích, anh đều có thể làm giúp cô.Biệt thự nhà họ Nam..
"Tôi đã sai luật sư rồi."
Nghĩ đến người đó, sắc mặt Nam Ngự lại lạnh đi vài phần, "Yên tâm, tôi sẽ không tha cho hắn ta."
Nếu không phải tên ngốc Nam Bá để cảnh sát nhanh chóng nhúng tay vào chuyện này thì căn cứ theo phong cách của anh, sợ là người đó sẽ còn thảm hơn nữa.
Ngũ Vận Uyển nhíu mày: "Nam Ngự, các anh hù anh ta là được rồi, đừng quá đáng"
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển: "Hắn ta làm em bị thương mà em không giận?"
"Hơi giận thôi" Ngũ Vận Uyển nói,
"Nhưng suy cho cùng thì họ cũng là đám người tội nghiệp, bỏ hết mọi thứ ở quê nhà lên thành phố ra sức làm nhưng không được gì, nên mới tức tối tìm chúng ta tính sổ.
Đương nhiên họ đã làm
sai cách nhưng người đáng ghét nhất vẫn là cấp trên của nhà máy đó, dạy dỗ họ một chút để họ biết lỗi là được."
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói: "Tôi biết rồi, đến nhà rồi, em nghỉ ngơi trước đi."
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới phát hiện lúc hai người nói chuyện, đúng là xe đã đến biệt thự rồi, cô xuống xe.
Sau khi Ngũ Vận Uyển xuống xe, Dương Tá ngồi ở ghế phụ mới quay đầu: "Sếp Nam, rốt cuộc cậu định xử lý người đã làm mợ chủ bị thương thế nào?"
"Để luật sự đóng tiền bảo lãnh hắn ta ra, sau khi ra thì dạy dỗ một phen." Nam Ngự lạnh lùng nói.
Dám động vào người phụ nữ của anh, giao cho cảnh sát thì hời cho hắn ta quá.
Dương Tá nghe câu trả lời của Nam Ngự, không hề giật mình chút nào, gật đầu nhưng không ngờ Nam Ngự lại nói tiếp.
"Sau khi dạy dỗ xong thì thả hắn ta đi, tiện thể tìm cấp trên của nhà máy đó, tìm chứng cử tham ô của bọn họ, dùng tài sản cá nhân của bọn họ bù vào khoản nợ của công ty, trả tiền lương cho công nhân."
Dương Tá lập tức ngày người, nhìn Nam Ngự như không thể tin nổi.
Từ khi nào mà cậu Nam của họ tốt bụng vậy, còn biết quan tâm đến tiền.
lương của đám công nhân đó?
Nam Ngự không quan tâm đến anh ấy nữa, nhìn Ngũ Vận Uyển ở ngoài cửa sổ đã đi đến cửa biệt thự, được thím Trương hốt hoảng đỡ vào nhà.
Với tính tình của anh, tất nhiên là không thích xen vào việc người khác.
Nhưng nếu đây là yêu cầu của Ngũ Vận Uyển thì đó lại là chuyện khác.
Đương nhiên người làm Ngũ Vận Uyển bị thương phải trả một cái giá đắt nhưng cùng lúc đó, Ngũ Vận Uyển cũng thương cho nhóm người kia, anh sẵn sàng thoả mãn ước nguyện của cô, giúp nhóm công nhân đó.
Chỉ cần cô thích, anh đều có thể làm giúp cô.
Biệt thự nhà họ Nam..
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… "Tôi đã sai luật sư rồi."Nghĩ đến người đó, sắc mặt Nam Ngự lại lạnh đi vài phần, "Yên tâm, tôi sẽ không tha cho hắn ta."Nếu không phải tên ngốc Nam Bá để cảnh sát nhanh chóng nhúng tay vào chuyện này thì căn cứ theo phong cách của anh, sợ là người đó sẽ còn thảm hơn nữa.Ngũ Vận Uyển nhíu mày: "Nam Ngự, các anh hù anh ta là được rồi, đừng quá đáng"Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển: "Hắn ta làm em bị thương mà em không giận?""Hơi giận thôi" Ngũ Vận Uyển nói,"Nhưng suy cho cùng thì họ cũng là đám người tội nghiệp, bỏ hết mọi thứ ở quê nhà lên thành phố ra sức làm nhưng không được gì, nên mới tức tối tìm chúng ta tính sổ.Đương nhiên họ đã làmsai cách nhưng người đáng ghét nhất vẫn là cấp trên của nhà máy đó, dạy dỗ họ một chút để họ biết lỗi là được."Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói: "Tôi biết rồi, đến nhà rồi, em nghỉ ngơi trước đi."Lúc này Ngũ Vận Uyển mới phát hiện lúc hai người nói chuyện, đúng là xe đã đến biệt thự rồi, cô xuống xe.Sau khi Ngũ Vận Uyển xuống xe, Dương Tá ngồi ở ghế phụ mới quay đầu: "Sếp Nam, rốt cuộc cậu định xử lý người đã làm mợ chủ bị thương thế nào?""Để luật sự đóng tiền bảo lãnh hắn ta ra, sau khi ra thì dạy dỗ một phen." Nam Ngự lạnh lùng nói.Dám động vào người phụ nữ của anh, giao cho cảnh sát thì hời cho hắn ta quá.Dương Tá nghe câu trả lời của Nam Ngự, không hề giật mình chút nào, gật đầu nhưng không ngờ Nam Ngự lại nói tiếp."Sau khi dạy dỗ xong thì thả hắn ta đi, tiện thể tìm cấp trên của nhà máy đó, tìm chứng cử tham ô của bọn họ, dùng tài sản cá nhân của bọn họ bù vào khoản nợ của công ty, trả tiền lương cho công nhân."Dương Tá lập tức ngày người, nhìn Nam Ngự như không thể tin nổi.Từ khi nào mà cậu Nam của họ tốt bụng vậy, còn biết quan tâm đến tiền.lương của đám công nhân đó?Nam Ngự không quan tâm đến anh ấy nữa, nhìn Ngũ Vận Uyển ở ngoài cửa sổ đã đi đến cửa biệt thự, được thím Trương hốt hoảng đỡ vào nhà.Với tính tình của anh, tất nhiên là không thích xen vào việc người khác.Nhưng nếu đây là yêu cầu của Ngũ Vận Uyển thì đó lại là chuyện khác.Đương nhiên người làm Ngũ Vận Uyển bị thương phải trả một cái giá đắt nhưng cùng lúc đó, Ngũ Vận Uyển cũng thương cho nhóm người kia, anh sẵn sàng thoả mãn ước nguyện của cô, giúp nhóm công nhân đó.Chỉ cần cô thích, anh đều có thể làm giúp cô.Biệt thự nhà họ Nam..