Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 158: 158: Đáng Chết
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Nam Bá đang tính doanh số bán hàng của tạp chí kỳ này nhưng có tính thế nào số liệu cũng không khớp, cuối cùng anh ta bực mình đẩy laptop trước mặt, tựa vào ghế.Đáng chết.Vài ngày rồi, từ sau khi Ngũ Vận Uyển bị thương vì mình, tâm trạng anh ta cứ bất ổn.Dù có làm gì thì dường như gương mặt đầy lo lắng chạy về phía mình của Ngũ Vận Uyển cứ xuất hiện trước mặt anh ta.Anh ta cứ ngỡ từ lâu cô đã không còn là Ngũ Vận Uyến mà mình từng biết nữa nhưng cô lại cứu anh ta.Nếu cô là một người phụ nữ ích kỷ hám của, vì tiền có thể bán hết mọi thứ thì tại sao trong lúc nguy hiểm đến vậy, cô lại đứng ra thay cho anh ta?Chẳng lẽ hai năm nay, anh ta đã luôn hiểu lầm chuyện gì đó?Nam Bá chỉ cảm thấy lòng bực mình cực kỳ.Vừa nghĩ đến có thể mình đã hiểu lầm Ngũ Vận Uyển là anh ta thấy hơi kích động nhưng lại nghĩ đây là chuyện hoàn toàn không thể nào.Băn khoăn một lúc lâu, cuối cùng anh ta cầm điện thoại lên gọi cho một người."Alo, là tôi" Điện thoại kết nối, Nam Bá lạnh lùng nói, "Anh điều tra giúp tôi một chuyện, tra cho rõ, tôi muốn sự thật"Từ bệnh viện về nhà, Ngũ Vận Uyển tắm rửa, cuối cùng cũng rửa sạch mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.Nằm trên giường, cô lập tức thấy buồn ngủ cực kỳ.Cô không thích bệnh viện cho nên mấy ngày nay tối ở lại bệnh viện cô đều không ngủ ngon, cuối cùng bây giờ cũng được về.Cô tuỳ ý trở mình, bản thân cô không phát hiện cô đã nằm bên phần giường của Nam Ngự.Đầu lún xuống chiếc gối mềm mại, Ngũ Vận Uyển chợt ngửi thấy mùi hương của Nam Ngự.Là dầu gội anh thường dùng, trộn lẫn với một ít mùi xì gà, không hiểu sao lại làm Ngũ Vận Uyển thấy yên tâm.Bỗng nhiên cô hơi tham lam, không muốn quay về chỗ của mình, tựa vào gối của Nam Ngự ngủ thiếp đi.Chạng vạng, Nam Ngự về phòng thì thấy Ngũ Vận Uyển nằm trên giường của mình như một chú mèo nhỏ.Anh ngạc nhiên rồi giây tiếp theo, khoé môi khẽ cong.Đóng cửa phòng, anh lặng lẽ đứng lên khỏi xe lăn, đi đến mép giường.Ngũ Vận Uyển ngủ rất sâu, hoàn toàn không cảm nhận được anh đang lại gần..
Nam Bá đang tính doanh số bán hàng của tạp chí kỳ này nhưng có tính thế nào số liệu cũng không khớp, cuối cùng anh ta bực mình đẩy laptop trước mặt, tựa vào ghế.
Đáng chết.
Vài ngày rồi, từ sau khi Ngũ Vận Uyển bị thương vì mình, tâm trạng anh ta cứ bất ổn.
Dù có làm gì thì dường như gương mặt đầy lo lắng chạy về phía mình của Ngũ Vận Uyển cứ xuất hiện trước mặt anh ta.
Anh ta cứ ngỡ từ lâu cô đã không còn là Ngũ Vận Uyến mà mình từng biết nữa nhưng cô lại cứu anh ta.
Nếu cô là một người phụ nữ ích kỷ hám của, vì tiền có thể bán hết mọi thứ thì tại sao trong lúc nguy hiểm đến vậy, cô lại đứng ra thay cho anh ta?
Chẳng lẽ hai năm nay, anh ta đã luôn hiểu lầm chuyện gì đó?
Nam Bá chỉ cảm thấy lòng bực mình cực kỳ.
Vừa nghĩ đến có thể mình đã hiểu lầm Ngũ Vận Uyển là anh ta thấy hơi kích động nhưng lại nghĩ đây là chuyện hoàn toàn không thể nào.
Băn khoăn một lúc lâu, cuối cùng anh ta cầm điện thoại lên gọi cho một người.
"Alo, là tôi" Điện thoại kết nối, Nam Bá lạnh lùng nói, "Anh điều tra giúp tôi một chuyện, tra cho rõ, tôi muốn sự thật"
Từ bệnh viện về nhà, Ngũ Vận Uyển tắm rửa, cuối cùng cũng rửa sạch mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Nằm trên giường, cô lập tức thấy buồn ngủ cực kỳ.
Cô không thích bệnh viện cho nên mấy ngày nay tối ở lại bệnh viện cô đều không ngủ ngon, cuối cùng bây giờ cũng được về.
Cô tuỳ ý trở mình, bản thân cô không phát hiện cô đã nằm bên phần giường của Nam Ngự.
Đầu lún xuống chiếc gối mềm mại, Ngũ Vận Uyển chợt ngửi thấy mùi hương của Nam Ngự.
Là dầu gội anh thường dùng, trộn lẫn với một ít mùi xì gà, không hiểu sao lại làm Ngũ Vận Uyển thấy yên tâm.
Bỗng nhiên cô hơi tham lam, không muốn quay về chỗ của mình, tựa vào gối của Nam Ngự ngủ thiếp đi.
Chạng vạng, Nam Ngự về phòng thì thấy Ngũ Vận Uyển nằm trên giường của mình như một chú mèo nhỏ.
Anh ngạc nhiên rồi giây tiếp theo, khoé môi khẽ cong.
Đóng cửa phòng, anh lặng lẽ đứng lên khỏi xe lăn, đi đến mép giường.
Ngũ Vận Uyển ngủ rất sâu, hoàn toàn không cảm nhận được anh đang lại gần..
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Nam Bá đang tính doanh số bán hàng của tạp chí kỳ này nhưng có tính thế nào số liệu cũng không khớp, cuối cùng anh ta bực mình đẩy laptop trước mặt, tựa vào ghế.Đáng chết.Vài ngày rồi, từ sau khi Ngũ Vận Uyển bị thương vì mình, tâm trạng anh ta cứ bất ổn.Dù có làm gì thì dường như gương mặt đầy lo lắng chạy về phía mình của Ngũ Vận Uyển cứ xuất hiện trước mặt anh ta.Anh ta cứ ngỡ từ lâu cô đã không còn là Ngũ Vận Uyến mà mình từng biết nữa nhưng cô lại cứu anh ta.Nếu cô là một người phụ nữ ích kỷ hám của, vì tiền có thể bán hết mọi thứ thì tại sao trong lúc nguy hiểm đến vậy, cô lại đứng ra thay cho anh ta?Chẳng lẽ hai năm nay, anh ta đã luôn hiểu lầm chuyện gì đó?Nam Bá chỉ cảm thấy lòng bực mình cực kỳ.Vừa nghĩ đến có thể mình đã hiểu lầm Ngũ Vận Uyển là anh ta thấy hơi kích động nhưng lại nghĩ đây là chuyện hoàn toàn không thể nào.Băn khoăn một lúc lâu, cuối cùng anh ta cầm điện thoại lên gọi cho một người."Alo, là tôi" Điện thoại kết nối, Nam Bá lạnh lùng nói, "Anh điều tra giúp tôi một chuyện, tra cho rõ, tôi muốn sự thật"Từ bệnh viện về nhà, Ngũ Vận Uyển tắm rửa, cuối cùng cũng rửa sạch mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.Nằm trên giường, cô lập tức thấy buồn ngủ cực kỳ.Cô không thích bệnh viện cho nên mấy ngày nay tối ở lại bệnh viện cô đều không ngủ ngon, cuối cùng bây giờ cũng được về.Cô tuỳ ý trở mình, bản thân cô không phát hiện cô đã nằm bên phần giường của Nam Ngự.Đầu lún xuống chiếc gối mềm mại, Ngũ Vận Uyển chợt ngửi thấy mùi hương của Nam Ngự.Là dầu gội anh thường dùng, trộn lẫn với một ít mùi xì gà, không hiểu sao lại làm Ngũ Vận Uyển thấy yên tâm.Bỗng nhiên cô hơi tham lam, không muốn quay về chỗ của mình, tựa vào gối của Nam Ngự ngủ thiếp đi.Chạng vạng, Nam Ngự về phòng thì thấy Ngũ Vận Uyển nằm trên giường của mình như một chú mèo nhỏ.Anh ngạc nhiên rồi giây tiếp theo, khoé môi khẽ cong.Đóng cửa phòng, anh lặng lẽ đứng lên khỏi xe lăn, đi đến mép giường.Ngũ Vận Uyển ngủ rất sâu, hoàn toàn không cảm nhận được anh đang lại gần..