Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 167: 167: Đúng Là Tự Cho Mình Ghê Gớm
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh biết bây giờ mình đang ở bên Ngũ Vận Uyển, sợ thái độ không được tốt lắm nên anh xoay người đi về phía tủ quần áo, lấy áo sơ mi thường mặc khi ra ngoài: "Công ty tôi có chút chuyện, tôi ra ngoài trước, em nghỉ ngơi sớm đi."Lông mi Ngũ Vận Uyển khẽ run lên.Nam Ngự không muốn gặp mình?Nhưng cô lại không thể nói gì, đành cắn môi gật đầu.Thoáng chốc Nam Ngự đã thay quần áo xong, thậm chí còn không sấy tóc đã ra khỏi phòng.Đi thẳng xuống dưới lầu, thím Vương đang dọn dẹp phòng, thấy Nam Ngự, không khỏi ngạc nhiên."Cậu chủ, đã giờ này rồi mà cậu còn định đi đâu?" Bà ta vội chạy sang, "Còn tóc cậu nữa, sao lại ướt? Sấy tóc nhanh đi."Lúc này Nam Ngự mới ngừng xe lăn, mặt vẫn hơi lạnh lùng như cũnhưng vẫn bình tĩnh nói: "Thím Trường, công ty tôi có việc.Thím nhớ nhắc Vận Uyển thay thuốc."Tôi biết, nhưng mà."Thím Trương chưa kịp nói xong thì xe lăn của Nam Ngự đã rời đi, không quay đầu lại.Trong phòng.Ngũ Vận Uyển ngồi thụp xuống như người mất hồn.Phải biết rằng có lẽ sợi dây chuyền đó là dây chuyền của bạn gái cũ của anh, cô gái tên Chiểu Huyên đó cho anh.Cô gái xinh đẹp như vậy, một sợi tóc thôi cũng đẹp hơn cô, đương nhiên một sợi dây chuyềncó thể đá cô nghìn cây.Có phải lần này bản thân cô đã tự tin quá rồi không? Chỉ vì Nam Ngự mới dịu dàng với cô một chút mà cô đã không biết thân biết phận, còn dám đi bới móc đồ của anh?.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh biết bây giờ mình đang ở bên Ngũ Vận Uyển, sợ thái độ không được tốt lắm nên anh xoay người đi về phía tủ quần áo, lấy áo sơ mi thường mặc khi ra ngoài: "Công ty tôi có chút chuyện, tôi ra ngoài trước, em nghỉ ngơi sớm đi."
Lông mi Ngũ Vận Uyển khẽ run lên.
Nam Ngự không muốn gặp mình?
Nhưng cô lại không thể nói gì, đành cắn môi gật đầu.
Thoáng chốc Nam Ngự đã thay quần áo xong, thậm chí còn không sấy tóc đã ra khỏi phòng.
Đi thẳng xuống dưới lầu, thím Vương đang dọn dẹp phòng, thấy Nam Ngự, không khỏi ngạc nhiên.
"Cậu chủ, đã giờ này rồi mà cậu còn định đi đâu?" Bà ta vội chạy sang, "Còn tóc cậu nữa, sao lại ướt? Sấy tóc nhanh đi."
Lúc này Nam Ngự mới ngừng xe lăn, mặt vẫn hơi lạnh lùng như cũ
nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Thím Trường, công ty tôi có việc.
Thím nhớ nhắc Vận Uyển thay thuốc.
"Tôi biết, nhưng mà."
Thím Trương chưa kịp nói xong thì xe lăn của Nam Ngự đã rời đi, không quay đầu lại.
Trong phòng.
Ngũ Vận Uyển ngồi thụp xuống như người mất hồn.
Phải biết rằng có lẽ sợi dây chuyền đó là dây chuyền của bạn gái cũ của anh, cô gái tên Chiểu Huyên đó cho anh.
Cô gái xinh đẹp như vậy, một sợi tóc thôi cũng đẹp hơn cô, đương nhiên một sợi dây chuyền
có thể đá cô nghìn cây.
Có phải lần này bản thân cô đã tự tin quá rồi không? Chỉ vì Nam Ngự mới dịu dàng với cô một chút mà cô đã không biết thân biết phận, còn dám đi bới móc đồ của anh?
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh biết bây giờ mình đang ở bên Ngũ Vận Uyển, sợ thái độ không được tốt lắm nên anh xoay người đi về phía tủ quần áo, lấy áo sơ mi thường mặc khi ra ngoài: "Công ty tôi có chút chuyện, tôi ra ngoài trước, em nghỉ ngơi sớm đi."Lông mi Ngũ Vận Uyển khẽ run lên.Nam Ngự không muốn gặp mình?Nhưng cô lại không thể nói gì, đành cắn môi gật đầu.Thoáng chốc Nam Ngự đã thay quần áo xong, thậm chí còn không sấy tóc đã ra khỏi phòng.Đi thẳng xuống dưới lầu, thím Vương đang dọn dẹp phòng, thấy Nam Ngự, không khỏi ngạc nhiên."Cậu chủ, đã giờ này rồi mà cậu còn định đi đâu?" Bà ta vội chạy sang, "Còn tóc cậu nữa, sao lại ướt? Sấy tóc nhanh đi."Lúc này Nam Ngự mới ngừng xe lăn, mặt vẫn hơi lạnh lùng như cũnhưng vẫn bình tĩnh nói: "Thím Trường, công ty tôi có việc.Thím nhớ nhắc Vận Uyển thay thuốc."Tôi biết, nhưng mà."Thím Trương chưa kịp nói xong thì xe lăn của Nam Ngự đã rời đi, không quay đầu lại.Trong phòng.Ngũ Vận Uyển ngồi thụp xuống như người mất hồn.Phải biết rằng có lẽ sợi dây chuyền đó là dây chuyền của bạn gái cũ của anh, cô gái tên Chiểu Huyên đó cho anh.Cô gái xinh đẹp như vậy, một sợi tóc thôi cũng đẹp hơn cô, đương nhiên một sợi dây chuyềncó thể đá cô nghìn cây.Có phải lần này bản thân cô đã tự tin quá rồi không? Chỉ vì Nam Ngự mới dịu dàng với cô một chút mà cô đã không biết thân biết phận, còn dám đi bới móc đồ của anh?.