Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 168: 168: Tuyệt Đối Không Được!
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Dù là ba ruột của cô là Lâm Hải Sinh hay Nam Bá đã từng nói sẽ ở bên mình cả đời, với cô mà nói, tất cả mọi người đều chỉ là người qua đường mà thôi.Sao cô lại trông nhờ Nam Ngự nhìn mình bằng cặp mắt khác cơ chứ?Ngũ Vận Uyển hiểu đạo lý đó, hiểu hơn bất kỳ ai.Nhưng tại sao...!Tại sao...!Lòng cô lại khó chịu đến vậy...!Ngũ Vận Uyển ngơ ngác hụt hẫng duỗi tay ra đặt lên ngực mình, chỉ thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp lấy nơi này, rất đau, rất khó chịu.Chẳng lẽ...!Mắt cô loé sáng bỗng nhiên cảm giác được dường như lòng mình có gì đó làm cô không thể bỏ qua được.Chẳng lẽ...!Cô đã rung động với Nam Ngự rồi?Đêm nay Nam Ngự không về.Thím Trương muốn lại bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển nhưng cô từ chối, vì cô sợ bà nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của mình nên chỉ tự bôi bừa.Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Ngũ Vận Uyển đã tỉnh, nhìn nửa giường bên cạnh trống không, cô cảm thấy lòng mình cũng trống rỗng.Đáng chết.Cô mau chóng Vỗ nhẹ lên mặt để mình tỉnh táo.Tình trạng hiện giờ của cô thật đáng sợ.Sau khi chia tay Nam Bá hai năm trước, rõ ràng cô đã hạ quyết tâm cuộc đời này sẽ kết hôn, sinh con nhưng sẽ không bao giờ để mình yêu thêm một người nào như thế này nữa.Nhưng bây giờ cô lại sắp mất phương hướng sao?Không.Tuyệt đối không được!Ngũ Vận Uyển nhanh chóng đưa ra quyết định trong lòng.Cô vội vàng đứng dậy, dùng tay trái không thuận đơn giản thu dọn hành lý, sau đó xách vali xuống lầu bằng một tay.“Ôi mợ chủ, mợ.." Thím Trường thấy vali hành lý trong tay Ngũ Vận Uyển mà sợ hãi.“Mẹ tôi vừa mới xuất viện gần đây, tôi định về nhà chăm sóc bà” Ngũ Vận Uyển nói với thím Trương: “Dù sao cũng đã lâu tôi chưa ở cùng me."“Mợ chủ còn đang bị thương thì nói gì đến việc chăm sóc người khác chứ?” Thím Trương quýnh lên: “Hay là đón mẹ mợ tới đây, tôi chăm sóc cho hai người.”“Thật sự không cần phiền thể đâu, mẹ tôi không quen ở nơi lạ” Ngũ Vận Uyển từ chối: “Tôi sẽ nói với Nam Ngự, thím đừng lo lắng”Ngũ Vận Uyển vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng rồi bắt xe rời đi.Trở lại ngôi nhà đã lâu không về, Ngũ Vận Uyển chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc rồi nhìn thời gian, vẫn còn khá sớm nên cô quyết định đi làm.Cô đã xin nghỉ phép một tuần, theo lý mà nói chút vết thương nhỏ này cũng không cần nghỉ lâu như thế, nhưng ở toà soạn cũng không ai nói gì cô, nếu cô đoán không nhầm thì chắc có liên quan đến Nam Bá..
Dù là ba ruột của cô là Lâm Hải Sinh hay Nam Bá đã từng nói sẽ ở bên mình cả đời, với cô mà nói, tất cả mọi người đều chỉ là người qua đường mà thôi.
Sao cô lại trông nhờ Nam Ngự nhìn mình bằng cặp mắt khác cơ chứ?
Ngũ Vận Uyển hiểu đạo lý đó, hiểu hơn bất kỳ ai.
Nhưng tại sao...!
Tại sao...!Lòng cô lại khó chịu đến vậy...!
Ngũ Vận Uyển ngơ ngác hụt hẫng duỗi tay ra đặt lên ngực mình, chỉ thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp lấy nơi này, rất đau, rất khó chịu.
Chẳng lẽ...!
Mắt cô loé sáng bỗng nhiên cảm giác được dường như lòng mình có gì đó làm cô không thể bỏ qua được.
Chẳng lẽ...!
Cô đã rung động với Nam Ngự rồi?
Đêm nay Nam Ngự không về.
Thím Trương muốn lại bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển nhưng cô từ chối, vì cô sợ bà nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của mình nên chỉ tự bôi bừa.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Ngũ Vận Uyển đã tỉnh, nhìn nửa giường bên cạnh trống không, cô cảm thấy lòng mình cũng trống rỗng.
Đáng chết.
Cô mau chóng Vỗ nhẹ lên mặt để mình tỉnh táo.
Tình trạng hiện giờ của cô thật đáng sợ.
Sau khi chia tay Nam Bá hai năm trước, rõ ràng cô đã hạ quyết tâm cuộc đời này sẽ kết hôn, sinh con nhưng sẽ không bao giờ để mình yêu thêm một người nào như thế này nữa.
Nhưng bây giờ cô lại sắp mất phương hướng sao?
Không.
Tuyệt đối không được!
Ngũ Vận Uyển nhanh chóng đưa ra quyết định trong lòng.
Cô vội vàng đứng dậy, dùng tay trái không thuận đơn giản thu dọn hành lý, sau đó xách vali xuống lầu bằng một tay.
“Ôi mợ chủ, mợ.." Thím Trường thấy vali hành lý trong tay Ngũ Vận Uyển mà sợ hãi.
“Mẹ tôi vừa mới xuất viện gần đây, tôi định về nhà chăm sóc bà” Ngũ Vận Uyển nói với thím Trương: “Dù sao cũng đã lâu tôi chưa ở cùng me."
“Mợ chủ còn đang bị thương thì nói gì đến việc chăm sóc người khác chứ?” Thím Trương quýnh lên: “Hay là đón mẹ mợ tới đây, tôi chăm sóc cho hai người.”
“Thật sự không cần phiền thể đâu, mẹ tôi không quen ở nơi lạ” Ngũ Vận Uyển từ chối: “Tôi sẽ nói với Nam Ngự, thím đừng lo lắng”
Ngũ Vận Uyển vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng rồi bắt xe rời đi.
Trở lại ngôi nhà đã lâu không về, Ngũ Vận Uyển chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc rồi nhìn thời gian, vẫn còn khá sớm nên cô quyết định đi làm.
Cô đã xin nghỉ phép một tuần, theo lý mà nói chút vết thương nhỏ này cũng không cần nghỉ lâu như thế, nhưng ở toà soạn cũng không ai nói gì cô, nếu cô đoán không nhầm thì chắc có liên quan đến Nam Bá..
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Dù là ba ruột của cô là Lâm Hải Sinh hay Nam Bá đã từng nói sẽ ở bên mình cả đời, với cô mà nói, tất cả mọi người đều chỉ là người qua đường mà thôi.Sao cô lại trông nhờ Nam Ngự nhìn mình bằng cặp mắt khác cơ chứ?Ngũ Vận Uyển hiểu đạo lý đó, hiểu hơn bất kỳ ai.Nhưng tại sao...!Tại sao...!Lòng cô lại khó chịu đến vậy...!Ngũ Vận Uyển ngơ ngác hụt hẫng duỗi tay ra đặt lên ngực mình, chỉ thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp lấy nơi này, rất đau, rất khó chịu.Chẳng lẽ...!Mắt cô loé sáng bỗng nhiên cảm giác được dường như lòng mình có gì đó làm cô không thể bỏ qua được.Chẳng lẽ...!Cô đã rung động với Nam Ngự rồi?Đêm nay Nam Ngự không về.Thím Trương muốn lại bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển nhưng cô từ chối, vì cô sợ bà nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của mình nên chỉ tự bôi bừa.Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Ngũ Vận Uyển đã tỉnh, nhìn nửa giường bên cạnh trống không, cô cảm thấy lòng mình cũng trống rỗng.Đáng chết.Cô mau chóng Vỗ nhẹ lên mặt để mình tỉnh táo.Tình trạng hiện giờ của cô thật đáng sợ.Sau khi chia tay Nam Bá hai năm trước, rõ ràng cô đã hạ quyết tâm cuộc đời này sẽ kết hôn, sinh con nhưng sẽ không bao giờ để mình yêu thêm một người nào như thế này nữa.Nhưng bây giờ cô lại sắp mất phương hướng sao?Không.Tuyệt đối không được!Ngũ Vận Uyển nhanh chóng đưa ra quyết định trong lòng.Cô vội vàng đứng dậy, dùng tay trái không thuận đơn giản thu dọn hành lý, sau đó xách vali xuống lầu bằng một tay.“Ôi mợ chủ, mợ.." Thím Trường thấy vali hành lý trong tay Ngũ Vận Uyển mà sợ hãi.“Mẹ tôi vừa mới xuất viện gần đây, tôi định về nhà chăm sóc bà” Ngũ Vận Uyển nói với thím Trương: “Dù sao cũng đã lâu tôi chưa ở cùng me."“Mợ chủ còn đang bị thương thì nói gì đến việc chăm sóc người khác chứ?” Thím Trương quýnh lên: “Hay là đón mẹ mợ tới đây, tôi chăm sóc cho hai người.”“Thật sự không cần phiền thể đâu, mẹ tôi không quen ở nơi lạ” Ngũ Vận Uyển từ chối: “Tôi sẽ nói với Nam Ngự, thím đừng lo lắng”Ngũ Vận Uyển vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng rồi bắt xe rời đi.Trở lại ngôi nhà đã lâu không về, Ngũ Vận Uyển chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc rồi nhìn thời gian, vẫn còn khá sớm nên cô quyết định đi làm.Cô đã xin nghỉ phép một tuần, theo lý mà nói chút vết thương nhỏ này cũng không cần nghỉ lâu như thế, nhưng ở toà soạn cũng không ai nói gì cô, nếu cô đoán không nhầm thì chắc có liên quan đến Nam Bá..