Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 192: 192: Em Có Thể Hỏi Chị Một Chuyện Được Không
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Vụ bắt cóc mười năm trước của Nam Ngự là điều cấm kỵ của nhà họ Nam, khi đó tin tức gần như bị phong tỏa hoàn toàn, người nhà họ Nam cũng tuyệt nhiên không nhắc đến.Nhưng lúc này, anh ta lại vì lòng đố kỵ mà buột miệng nói ra.Nhưng bất luận thế nào, có thể khiến Ngũ Vận Uyển nhận thức rõ Nam Ngự là loại đàn ông gì cũng là điều tốt.Nghĩ vậy, anh ta nhìn Ngũ Vận Uyển, bình tĩnh hơn một chút, “Vận Uyển, dù sau cùng hai chúng ta có thể nào thì anh cũng không muốn em bị Nam Ngự lừa gạt”.Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không nghe rõ Nam Bá đang nói gì, đúng lúc này, người của tòa soạn cũng lần lượt đi vào chuẩn bị cho cuộc họp.Khi nhìn thấy trong phòng họp chỉ có Ngũ Vận Uyển và Nam Bá, ban đầu mọi người hơi ngẩn ra, nhưng sau đó họ nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau bằng ánh mắt bát quái, rồi ngồi vào chỗ của mình.Ngũ Vận Uyển cũng lập tức ngồi vào chỗ của mình, nhưng cô đều mất tập trung trong suốt cuộc họp, chỉ luôn nghĩ về những gì mà Nam Bá vừa nói.Cô hoàn toàn không nghĩ đến, mấy hôm nay trong lòngmình luôn khó chịu như vậy, không ngờ lại là vì một người phụ nữ đã qua đời.Hơn nữa...!cô gái xinh đẹp tên Mặc Chiêu Huyên kia thậtsự bị Nam Ngự hại chết sao?Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.Khó khăn lắm mới trụ được đến lúc cuộc họp kết thúc.Sau khi quay về phòng làm việc, Ngũ Vận Uyển không ngừng do dự, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô đi đến bên cạnh bàn trong phòng làm việc của chị Trịnh.“Chị Trịnh” Ngũ Vận Uyển lên tiếng, “Em có thể hỏi chị một chuyện được không?”Chị Trịnh là phóng viên kỳ cựu đã có tuổi nghề hơn mười năm, trước đây cô ta đều làm việc ở tòa soạn báo, sau đó cảm thấy quá mệt mỏi khi phải chạy tin nên mới đến tòa soạn của họ làm biên tập viên phỏng vấn.“Chuyện gì?” Chị Trinh và Ngũ Vận Uyển có quan hệ khá tốt, cô ta hỏi một cách thoải mái.Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó nói, “Em muốn hỏi chị về vụ cầu hai nhà họ Nam bị bắt cóc vào mười năm trước.”Hiển nhiên là chị Trịnh không ngờ rằng Ngũ Vận Uyển sẽ hỏi đến chuyện này, đầu tiên cô ta sửng sốt một chút, sau đó không biết tại sao chị Trịnh lại lộ ra vẻ hoảng hốt, “Vận Uyển, em hỏi chuyện này làm gì?”.
Vụ bắt cóc mười năm trước của Nam Ngự là điều cấm kỵ của nhà họ Nam, khi đó tin tức gần như bị phong tỏa hoàn toàn, người nhà họ Nam cũng tuyệt nhiên không nhắc đến.
Nhưng lúc này, anh ta lại vì lòng đố kỵ mà buột miệng nói ra.
Nhưng bất luận thế nào, có thể khiến Ngũ Vận Uyển nhận thức rõ Nam Ngự là loại đàn ông gì cũng là điều tốt.
Nghĩ vậy, anh ta nhìn Ngũ Vận Uyển, bình tĩnh hơn một chút, “Vận Uyển, dù sau cùng hai chúng ta có thể nào thì anh cũng không muốn em bị Nam Ngự lừa gạt”.
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không nghe rõ Nam Bá đang nói gì, đúng lúc này, người của tòa soạn cũng lần lượt đi vào chuẩn bị cho cuộc họp.
Khi nhìn thấy trong phòng họp chỉ có Ngũ Vận Uyển và Nam Bá, ban đầu mọi người hơi ngẩn ra, nhưng sau đó họ nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau bằng ánh mắt bát quái, rồi ngồi vào chỗ của mình.
Ngũ Vận Uyển cũng lập tức ngồi vào chỗ của mình, nhưng cô đều mất tập trung trong suốt cuộc họp, chỉ luôn nghĩ về những gì mà Nam Bá vừa nói.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến, mấy hôm nay trong lòng
mình luôn khó chịu như vậy, không ngờ lại là vì một người phụ nữ đã qua đời.
Hơn nữa...!cô gái xinh đẹp tên Mặc Chiêu Huyên kia thật
sự bị Nam Ngự hại chết sao?
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.
Khó khăn lắm mới trụ được đến lúc cuộc họp kết thúc.
Sau khi quay về phòng làm việc, Ngũ Vận Uyển không ngừng do dự, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô đi đến bên cạnh bàn trong phòng làm việc của chị Trịnh.
“Chị Trịnh” Ngũ Vận Uyển lên tiếng, “Em có thể hỏi chị một chuyện được không?”
Chị Trịnh là phóng viên kỳ cựu đã có tuổi nghề hơn mười năm, trước đây cô ta đều làm việc ở tòa soạn báo, sau đó cảm thấy quá mệt mỏi khi phải chạy tin nên mới đến tòa soạn của họ làm biên tập viên phỏng vấn.
“Chuyện gì?” Chị Trinh và Ngũ Vận Uyển có quan hệ khá tốt, cô ta hỏi một cách thoải mái.
Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó nói, “Em muốn hỏi chị về vụ cầu hai nhà họ Nam bị bắt cóc vào mười năm trước.”
Hiển nhiên là chị Trịnh không ngờ rằng Ngũ Vận Uyển sẽ hỏi đến chuyện này, đầu tiên cô ta sửng sốt một chút, sau đó không biết tại sao chị Trịnh lại lộ ra vẻ hoảng hốt, “Vận Uyển, em hỏi chuyện này làm gì?”.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Vụ bắt cóc mười năm trước của Nam Ngự là điều cấm kỵ của nhà họ Nam, khi đó tin tức gần như bị phong tỏa hoàn toàn, người nhà họ Nam cũng tuyệt nhiên không nhắc đến.Nhưng lúc này, anh ta lại vì lòng đố kỵ mà buột miệng nói ra.Nhưng bất luận thế nào, có thể khiến Ngũ Vận Uyển nhận thức rõ Nam Ngự là loại đàn ông gì cũng là điều tốt.Nghĩ vậy, anh ta nhìn Ngũ Vận Uyển, bình tĩnh hơn một chút, “Vận Uyển, dù sau cùng hai chúng ta có thể nào thì anh cũng không muốn em bị Nam Ngự lừa gạt”.Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không nghe rõ Nam Bá đang nói gì, đúng lúc này, người của tòa soạn cũng lần lượt đi vào chuẩn bị cho cuộc họp.Khi nhìn thấy trong phòng họp chỉ có Ngũ Vận Uyển và Nam Bá, ban đầu mọi người hơi ngẩn ra, nhưng sau đó họ nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau bằng ánh mắt bát quái, rồi ngồi vào chỗ của mình.Ngũ Vận Uyển cũng lập tức ngồi vào chỗ của mình, nhưng cô đều mất tập trung trong suốt cuộc họp, chỉ luôn nghĩ về những gì mà Nam Bá vừa nói.Cô hoàn toàn không nghĩ đến, mấy hôm nay trong lòngmình luôn khó chịu như vậy, không ngờ lại là vì một người phụ nữ đã qua đời.Hơn nữa...!cô gái xinh đẹp tên Mặc Chiêu Huyên kia thậtsự bị Nam Ngự hại chết sao?Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.Khó khăn lắm mới trụ được đến lúc cuộc họp kết thúc.Sau khi quay về phòng làm việc, Ngũ Vận Uyển không ngừng do dự, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô đi đến bên cạnh bàn trong phòng làm việc của chị Trịnh.“Chị Trịnh” Ngũ Vận Uyển lên tiếng, “Em có thể hỏi chị một chuyện được không?”Chị Trịnh là phóng viên kỳ cựu đã có tuổi nghề hơn mười năm, trước đây cô ta đều làm việc ở tòa soạn báo, sau đó cảm thấy quá mệt mỏi khi phải chạy tin nên mới đến tòa soạn của họ làm biên tập viên phỏng vấn.“Chuyện gì?” Chị Trinh và Ngũ Vận Uyển có quan hệ khá tốt, cô ta hỏi một cách thoải mái.Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó nói, “Em muốn hỏi chị về vụ cầu hai nhà họ Nam bị bắt cóc vào mười năm trước.”Hiển nhiên là chị Trịnh không ngờ rằng Ngũ Vận Uyển sẽ hỏi đến chuyện này, đầu tiên cô ta sửng sốt một chút, sau đó không biết tại sao chị Trịnh lại lộ ra vẻ hoảng hốt, “Vận Uyển, em hỏi chuyện này làm gì?”.