Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 193: 193: Em Chỉ Tò Mò Thôi
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thực ra Ngũ Vận Uyển cũng đã hết cách nên mới đến hỏi chị Trịnh.Dù sao cũng là chuyện của mười năm trước, cô biết ngoài người nhà họ Nam ra thì người biết về vụ bắt cóc đó cũng chỉ có cảnh sát phụ trách vụ án và phóng viênđã từng thăm dò chân tướng mà thôi.Vì thế cô đã dự đoán và cũng muốn thử vận may nên mới đến hỏi chị Trịnh - người có kinh nghiệm lão làng nhất.“Em...” Ngũ Vận Uyển vẫn khăng khăng nói, “Em chỉ tò mò thôi.”“Nếu là vì tò mò thì em đừng nên hỏi nữa” Chị Trịnh tỏ ra nghiêm túc, “Chuyện của nhà họ Nam không phải là chuyện mà những người dân thấp bé như chúng ta có thể nghe ngóng được đầu”Nói rồi, chị Trịnh lại tiếp tục làm việc, nhưng thái độ này của cô ta càng khiến Ngũ Vận Uyển tò mò hơn.Chắc chắn chị Trinh biết gì đó.“Chị Trịnh” Cô nhanh chóng kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, “Em thật sự rất cần biết chuyện này, em không thể nói lý do chính xác nhưng em thật sự rất muốn biết.”Lúc này, người trong tòa soạn đều đi ăn trưa rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại chị Trịnh và Ngũ Vận Uyển.Chị Trịnh ngẩng đầu, nhìn Ngũ Vận Uyển một cách đầy ẩn ý rồi bỗng lên tiếng: “Vận Uyển à, em muốn chị nói cho em biết thì cũng được, nhưng em phải nói thật với chị, em hỏi những chuyện này có phải là vì chồng của em không?”Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không ngờ chị Trịnh sẽ hỏi ngược lại mình câu này, cô lập tức ngẩn người, “Chị Trịnh, chẳng lẽ chị..”“Phải, chị đã biết từ lâu rồi.” Chị Trịnh đột nhiên thở dàimột tiếng, “Chồng em chính là Nam Ngự chứ gì? Không chỉ vậy, anh ta còn là cậu hai của nhà họ Nam, là nhân vật chính trong vụ bắt cóc năm đó.”Bây giờ Ngũ Vận Uyển đã thật sự kinh ngạc.Cô luôn tưởng rằng mình đã rất khiêm tốn, nhưng không ngờ chị Trinh vẫn biết thân phận thật sự của chồng cô.Không chỉ vậy, cô ta còn biết quan hệ của Nam Ngự với nhà họ Nam.Mặc dù Ngũ Vận Uyển nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã là sự thừa nhận tốt nhất rồi..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thực ra Ngũ Vận Uyển cũng đã hết cách nên mới đến hỏi chị Trịnh.
Dù sao cũng là chuyện của mười năm trước, cô biết ngoài người nhà họ Nam ra thì người biết về vụ bắt cóc đó cũng chỉ có cảnh sát phụ trách vụ án và phóng viên
đã từng thăm dò chân tướng mà thôi.
Vì thế cô đã dự đoán và cũng muốn thử vận may nên mới đến hỏi chị Trịnh - người có kinh nghiệm lão làng nhất.
“Em...” Ngũ Vận Uyển vẫn khăng khăng nói, “Em chỉ tò mò thôi.”
“Nếu là vì tò mò thì em đừng nên hỏi nữa” Chị Trịnh tỏ ra nghiêm túc, “Chuyện của nhà họ Nam không phải là chuyện mà những người dân thấp bé như chúng ta có thể nghe ngóng được đầu”
Nói rồi, chị Trịnh lại tiếp tục làm việc, nhưng thái độ này của cô ta càng khiến Ngũ Vận Uyển tò mò hơn.
Chắc chắn chị Trinh biết gì đó.
“Chị Trịnh” Cô nhanh chóng kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, “Em thật sự rất cần biết chuyện này, em không thể nói lý do chính xác nhưng em thật sự rất muốn biết.”
Lúc này, người trong tòa soạn đều đi ăn trưa rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại chị Trịnh và Ngũ Vận Uyển.
Chị Trịnh ngẩng đầu, nhìn Ngũ Vận Uyển một cách đầy ẩn ý rồi bỗng lên tiếng: “Vận Uyển à, em muốn chị nói cho em biết thì cũng được, nhưng em phải nói thật với chị, em hỏi những chuyện này có phải là vì chồng của em không?”
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không ngờ chị Trịnh sẽ hỏi ngược lại mình câu này, cô lập tức ngẩn người, “Chị Trịnh, chẳng lẽ chị..”
“Phải, chị đã biết từ lâu rồi.” Chị Trịnh đột nhiên thở dài
một tiếng, “Chồng em chính là Nam Ngự chứ gì? Không chỉ vậy, anh ta còn là cậu hai của nhà họ Nam, là nhân vật chính trong vụ bắt cóc năm đó.”
Bây giờ Ngũ Vận Uyển đã thật sự kinh ngạc.
Cô luôn tưởng rằng mình đã rất khiêm tốn, nhưng không ngờ chị Trinh vẫn biết thân phận thật sự của chồng cô.
Không chỉ vậy, cô ta còn biết quan hệ của Nam Ngự với nhà họ Nam.
Mặc dù Ngũ Vận Uyển nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã là sự thừa nhận tốt nhất rồi.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thực ra Ngũ Vận Uyển cũng đã hết cách nên mới đến hỏi chị Trịnh.Dù sao cũng là chuyện của mười năm trước, cô biết ngoài người nhà họ Nam ra thì người biết về vụ bắt cóc đó cũng chỉ có cảnh sát phụ trách vụ án và phóng viênđã từng thăm dò chân tướng mà thôi.Vì thế cô đã dự đoán và cũng muốn thử vận may nên mới đến hỏi chị Trịnh - người có kinh nghiệm lão làng nhất.“Em...” Ngũ Vận Uyển vẫn khăng khăng nói, “Em chỉ tò mò thôi.”“Nếu là vì tò mò thì em đừng nên hỏi nữa” Chị Trịnh tỏ ra nghiêm túc, “Chuyện của nhà họ Nam không phải là chuyện mà những người dân thấp bé như chúng ta có thể nghe ngóng được đầu”Nói rồi, chị Trịnh lại tiếp tục làm việc, nhưng thái độ này của cô ta càng khiến Ngũ Vận Uyển tò mò hơn.Chắc chắn chị Trinh biết gì đó.“Chị Trịnh” Cô nhanh chóng kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, “Em thật sự rất cần biết chuyện này, em không thể nói lý do chính xác nhưng em thật sự rất muốn biết.”Lúc này, người trong tòa soạn đều đi ăn trưa rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại chị Trịnh và Ngũ Vận Uyển.Chị Trịnh ngẩng đầu, nhìn Ngũ Vận Uyển một cách đầy ẩn ý rồi bỗng lên tiếng: “Vận Uyển à, em muốn chị nói cho em biết thì cũng được, nhưng em phải nói thật với chị, em hỏi những chuyện này có phải là vì chồng của em không?”Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không ngờ chị Trịnh sẽ hỏi ngược lại mình câu này, cô lập tức ngẩn người, “Chị Trịnh, chẳng lẽ chị..”“Phải, chị đã biết từ lâu rồi.” Chị Trịnh đột nhiên thở dàimột tiếng, “Chồng em chính là Nam Ngự chứ gì? Không chỉ vậy, anh ta còn là cậu hai của nhà họ Nam, là nhân vật chính trong vụ bắt cóc năm đó.”Bây giờ Ngũ Vận Uyển đã thật sự kinh ngạc.Cô luôn tưởng rằng mình đã rất khiêm tốn, nhưng không ngờ chị Trinh vẫn biết thân phận thật sự của chồng cô.Không chỉ vậy, cô ta còn biết quan hệ của Nam Ngự với nhà họ Nam.Mặc dù Ngũ Vận Uyển nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã là sự thừa nhận tốt nhất rồi..