Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 210: 210: Cô Không Khỏi Đỏ Mắt
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Tá khổ sở nói, "Mợ chủ, làm vậy không tốt lắm đâu."Bảo anh ta đưa mợ chủ đi gặp bạn trai cũ à? Anh ta có điện mới làm vậy!Ngũ Vận Uyển nhíu mày, "Được rồi, anh không đi cùng tôi thì tôi chỉ có thể đi một mình"Cô nói xong lại giãy giụa xuống giường."Ôi, mợ chủ, mợ tha cho tôi đi" Bây giờ Dương Tá sợ cô rồi, đành phải đỡ cô lên xe lăn, cũng treo chai truyền dịch lên trên đó luôn, "Thôi để tôi đưa vợ đi vậy."Dương Tá đẩy Ngũ Vận Uyển đến trước phòng bệnh của Nam Bá, bọn họ còn chưa vào đã nghe được tiếng khóc sướt mướt của Lâm Tiểu Như ở bên trong vòng ra."Nam Bá, sao anh bị thương nặng như vậy...!Anh như vậy...!như vậy em phải làm sao đây?".Ngũ Vận Uyển hơi xấu hổ, theo bản năng muốn rời đi nhưng không ngờ Nam Bá nằm trên giường bệnh đã thấy cô.Ánh mắt Nam Bá lóe lên, anh ta nói nhanh: "Ngũ VậnUyển, nếu em đã tới thì vào đi"Ngũ Vận Uyển đành miễn cưỡng bảo Dương Tá đẩy mình vào trong.Lâm Tiểu Như vừa nhìn thấy cô đã nín khóc, ánh mắt vô cùng ghen ghét!Nam Bá vội vàng nhìn về phía Lâm Tiểu Như, "Tiểu Như, em tạm thời ra ngoài một lát đi."Lâm Tiểu Như vô cùng không muốn nhưng thấy Nam Bá rất cương quyết nên đành cắn môi đi ra ngoài, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Ngũ Vận Uyển với vẻ căm hận.Dương Tá cũng thức thời ra ngoài.Trong phòng bệnh chỉ còn lại Ngũ Vận Uyển và Nam Bá.Ngũ Vận Uyển nhìn gương mặt Nam Bá tái nhợt, đùi bó bột, trên mặt và trên cánh tay có rất nhiều vết bỏng, không biết ở phía dưới quần áo - nơi cô không nhìn thấy còn có bao nhiêu vết thương nữa.Cô không khỏi đỏ mắt.Nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, khẽ nói: "Nam Bá, lần này thật sự cảm ơn anh.".
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Tá khổ sở nói, "Mợ chủ, làm vậy không tốt lắm đâu."
Bảo anh ta đưa mợ chủ đi gặp bạn trai cũ à? Anh ta có điện mới làm vậy!
Ngũ Vận Uyển nhíu mày, "Được rồi, anh không đi cùng tôi thì tôi chỉ có thể đi một mình"
Cô nói xong lại giãy giụa xuống giường.
"Ôi, mợ chủ, mợ tha cho tôi đi" Bây giờ Dương Tá sợ cô rồi, đành phải đỡ cô lên xe lăn, cũng treo chai truyền dịch lên trên đó luôn, "Thôi để tôi đưa vợ đi vậy."
Dương Tá đẩy Ngũ Vận Uyển đến trước phòng bệnh của Nam Bá, bọn họ còn chưa vào đã nghe được tiếng khóc sướt mướt của Lâm Tiểu Như ở bên trong vòng ra.
"Nam Bá, sao anh bị thương nặng như vậy...!Anh như vậy...!như vậy em phải làm sao đây?".
Ngũ Vận Uyển hơi xấu hổ, theo bản năng muốn rời đi nhưng không ngờ Nam Bá nằm trên giường bệnh đã thấy cô.
Ánh mắt Nam Bá lóe lên, anh ta nói nhanh: "Ngũ Vận
Uyển, nếu em đã tới thì vào đi"
Ngũ Vận Uyển đành miễn cưỡng bảo Dương Tá đẩy mình vào trong.
Lâm Tiểu Như vừa nhìn thấy cô đã nín khóc, ánh mắt vô cùng ghen ghét!
Nam Bá vội vàng nhìn về phía Lâm Tiểu Như, "Tiểu Như, em tạm thời ra ngoài một lát đi."
Lâm Tiểu Như vô cùng không muốn nhưng thấy Nam Bá rất cương quyết nên đành cắn môi đi ra ngoài, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Ngũ Vận Uyển với vẻ căm hận.
Dương Tá cũng thức thời ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Ngũ Vận Uyển và Nam Bá.
Ngũ Vận Uyển nhìn gương mặt Nam Bá tái nhợt, đùi bó bột, trên mặt và trên cánh tay có rất nhiều vết bỏng, không biết ở phía dưới quần áo - nơi cô không nhìn thấy còn có bao nhiêu vết thương nữa.
Cô không khỏi đỏ mắt.
Nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, khẽ nói: "Nam Bá, lần này thật sự cảm ơn anh."
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Tá khổ sở nói, "Mợ chủ, làm vậy không tốt lắm đâu."Bảo anh ta đưa mợ chủ đi gặp bạn trai cũ à? Anh ta có điện mới làm vậy!Ngũ Vận Uyển nhíu mày, "Được rồi, anh không đi cùng tôi thì tôi chỉ có thể đi một mình"Cô nói xong lại giãy giụa xuống giường."Ôi, mợ chủ, mợ tha cho tôi đi" Bây giờ Dương Tá sợ cô rồi, đành phải đỡ cô lên xe lăn, cũng treo chai truyền dịch lên trên đó luôn, "Thôi để tôi đưa vợ đi vậy."Dương Tá đẩy Ngũ Vận Uyển đến trước phòng bệnh của Nam Bá, bọn họ còn chưa vào đã nghe được tiếng khóc sướt mướt của Lâm Tiểu Như ở bên trong vòng ra."Nam Bá, sao anh bị thương nặng như vậy...!Anh như vậy...!như vậy em phải làm sao đây?".Ngũ Vận Uyển hơi xấu hổ, theo bản năng muốn rời đi nhưng không ngờ Nam Bá nằm trên giường bệnh đã thấy cô.Ánh mắt Nam Bá lóe lên, anh ta nói nhanh: "Ngũ VậnUyển, nếu em đã tới thì vào đi"Ngũ Vận Uyển đành miễn cưỡng bảo Dương Tá đẩy mình vào trong.Lâm Tiểu Như vừa nhìn thấy cô đã nín khóc, ánh mắt vô cùng ghen ghét!Nam Bá vội vàng nhìn về phía Lâm Tiểu Như, "Tiểu Như, em tạm thời ra ngoài một lát đi."Lâm Tiểu Như vô cùng không muốn nhưng thấy Nam Bá rất cương quyết nên đành cắn môi đi ra ngoài, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Ngũ Vận Uyển với vẻ căm hận.Dương Tá cũng thức thời ra ngoài.Trong phòng bệnh chỉ còn lại Ngũ Vận Uyển và Nam Bá.Ngũ Vận Uyển nhìn gương mặt Nam Bá tái nhợt, đùi bó bột, trên mặt và trên cánh tay có rất nhiều vết bỏng, không biết ở phía dưới quần áo - nơi cô không nhìn thấy còn có bao nhiêu vết thương nữa.Cô không khỏi đỏ mắt.Nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, khẽ nói: "Nam Bá, lần này thật sự cảm ơn anh.".