Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 211: 211: Không Thể Được
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển nắm chặt lấy áo bệnh nhân của mình, nói khẽ: "Thật ra...!anh không cần phải làm như vậy.""Không cần à?" Nam Bá đột nhiên nhướng mày, "Ngũ Vận Uyển, đây là vấn đề có cần hay không sao? Em cảm thấy anh sẽ thật sự trơ mắt nhìn em chết à?"Ngũ Vận Uyển đột nhiên không biết phải đối mặt với ánhmắt của Nam Bá thế nào, chỉ đành quay đầu đi, "Thật ra anh chỉ cần lo cho anh là được rồi, tôi không đáng để anh liều mạng đi cứu như vậy đâu".Nghe Ngũ Vận Uyển mở miệng ngậm miệng đều nói là "Không cần", "Không đáng", Nam Bá mặc dù không ngừng nhắc nhở mình đừng nổi nóng với cô nữa nhưng vẫn không nén được cơn giận.Anh ta đứng dậy, bàn tay dán băng nắm lấy cằm Ngũ Vận Uyển ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình trên giường bệnh, lạnh lùng nói: "Ngũ Vận Uyển, có đáng giá hay không, có cần hay không là do anh quyết định, em nói không tính!"Ngũ Vận Uyển nhìn Nam Bá trước mắt, chỉ thấy ánh mắt thâm tình hoàn toàn không che giấu của anh ta.Cô không khỏi hoảng loạn.Không.Không thể được.Bây giờ cô và Nam Bá tuyệt đối không thể.Cô nghĩ vậy thì thầm run sợ, vội vàng tránh tay của Nam Bá và lạnh lùng nói: "Nam Bá, anh chú ý thái độ của mình đi, đừng quên bây giờ tôi là thím của anh!"Thím.Từ này giống như gáo nước lạnh dội cho Nam Bá hoàn toàn cứng đờ.Ngũ Vận Uyển mượn cơ hội tránh khỏi tay Nam Bá, nhíu mày nhìn anh ta, "Nam Bá, anh cũng sắp kết hôn với Tiểu Như rồi, tôi hi vọng chuyện thất lễ như hôm nay sẽ không xảy ra nữa"Cô nói xong cũng không nhìn Nam Bá, trượt xe lăn rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một mình anh ta ngồi đời đẫn trên giường.Ngũ Vận Uyển ra khỏi phòng bệnh mới dừng xe lăn lại, dựa lưng vào ghế thở hổn hển.Phản ứng kịch liệt của Nam Bá vừa rồi giống như một cái gai ghim chặt trong tim cô làm cô không thể nói được là cảm giác gì.Trước kia, khi Nam Bá tìm mọi cách hành hạ, sỉ nhục mình, cô cho rằng anh ta chỉ hận mình phản bội nên mới muốn trả thù mình.Nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảm không hề che giấutrong mắt Nam Bá, còn cả việc anh ta liều mạng cứu mình, cô mới biết được là mình đã sai rồi..
Ngũ Vận Uyển nắm chặt lấy áo bệnh nhân của mình, nói khẽ: "Thật ra...!anh không cần phải làm như vậy."
"Không cần à?" Nam Bá đột nhiên nhướng mày, "Ngũ Vận Uyển, đây là vấn đề có cần hay không sao? Em cảm thấy anh sẽ thật sự trơ mắt nhìn em chết à?"
Ngũ Vận Uyển đột nhiên không biết phải đối mặt với ánh
mắt của Nam Bá thế nào, chỉ đành quay đầu đi, "Thật ra anh chỉ cần lo cho anh là được rồi, tôi không đáng để anh liều mạng đi cứu như vậy đâu".
Nghe Ngũ Vận Uyển mở miệng ngậm miệng đều nói là "Không cần", "Không đáng", Nam Bá mặc dù không ngừng nhắc nhở mình đừng nổi nóng với cô nữa nhưng vẫn không nén được cơn giận.
Anh ta đứng dậy, bàn tay dán băng nắm lấy cằm Ngũ Vận Uyển ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình trên giường bệnh, lạnh lùng nói: "Ngũ Vận Uyển, có đáng giá hay không, có cần hay không là do anh quyết định, em nói không tính!"
Ngũ Vận Uyển nhìn Nam Bá trước mắt, chỉ thấy ánh mắt thâm tình hoàn toàn không che giấu của anh ta.
Cô không khỏi hoảng loạn.
Không.
Không thể được.
Bây giờ cô và Nam Bá tuyệt đối không thể.
Cô nghĩ vậy thì thầm run sợ, vội vàng tránh tay của Nam Bá và lạnh lùng nói: "Nam Bá, anh chú ý thái độ của mình đi, đừng quên bây giờ tôi là thím của anh!"
Thím.
Từ này giống như gáo nước lạnh dội cho Nam Bá hoàn toàn cứng đờ.
Ngũ Vận Uyển mượn cơ hội tránh khỏi tay Nam Bá, nhíu mày nhìn anh ta, "Nam Bá, anh cũng sắp kết hôn với Tiểu Như rồi, tôi hi vọng chuyện thất lễ như hôm nay sẽ không xảy ra nữa"
Cô nói xong cũng không nhìn Nam Bá, trượt xe lăn rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một mình anh ta ngồi đời đẫn trên giường.
Ngũ Vận Uyển ra khỏi phòng bệnh mới dừng xe lăn lại, dựa lưng vào ghế thở hổn hển.
Phản ứng kịch liệt của Nam Bá vừa rồi giống như một cái gai ghim chặt trong tim cô làm cô không thể nói được là cảm giác gì.
Trước kia, khi Nam Bá tìm mọi cách hành hạ, sỉ nhục mình, cô cho rằng anh ta chỉ hận mình phản bội nên mới muốn trả thù mình.
Nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảm không hề che giấu
trong mắt Nam Bá, còn cả việc anh ta liều mạng cứu mình, cô mới biết được là mình đã sai rồi..
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển nắm chặt lấy áo bệnh nhân của mình, nói khẽ: "Thật ra...!anh không cần phải làm như vậy.""Không cần à?" Nam Bá đột nhiên nhướng mày, "Ngũ Vận Uyển, đây là vấn đề có cần hay không sao? Em cảm thấy anh sẽ thật sự trơ mắt nhìn em chết à?"Ngũ Vận Uyển đột nhiên không biết phải đối mặt với ánhmắt của Nam Bá thế nào, chỉ đành quay đầu đi, "Thật ra anh chỉ cần lo cho anh là được rồi, tôi không đáng để anh liều mạng đi cứu như vậy đâu".Nghe Ngũ Vận Uyển mở miệng ngậm miệng đều nói là "Không cần", "Không đáng", Nam Bá mặc dù không ngừng nhắc nhở mình đừng nổi nóng với cô nữa nhưng vẫn không nén được cơn giận.Anh ta đứng dậy, bàn tay dán băng nắm lấy cằm Ngũ Vận Uyển ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình trên giường bệnh, lạnh lùng nói: "Ngũ Vận Uyển, có đáng giá hay không, có cần hay không là do anh quyết định, em nói không tính!"Ngũ Vận Uyển nhìn Nam Bá trước mắt, chỉ thấy ánh mắt thâm tình hoàn toàn không che giấu của anh ta.Cô không khỏi hoảng loạn.Không.Không thể được.Bây giờ cô và Nam Bá tuyệt đối không thể.Cô nghĩ vậy thì thầm run sợ, vội vàng tránh tay của Nam Bá và lạnh lùng nói: "Nam Bá, anh chú ý thái độ của mình đi, đừng quên bây giờ tôi là thím của anh!"Thím.Từ này giống như gáo nước lạnh dội cho Nam Bá hoàn toàn cứng đờ.Ngũ Vận Uyển mượn cơ hội tránh khỏi tay Nam Bá, nhíu mày nhìn anh ta, "Nam Bá, anh cũng sắp kết hôn với Tiểu Như rồi, tôi hi vọng chuyện thất lễ như hôm nay sẽ không xảy ra nữa"Cô nói xong cũng không nhìn Nam Bá, trượt xe lăn rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một mình anh ta ngồi đời đẫn trên giường.Ngũ Vận Uyển ra khỏi phòng bệnh mới dừng xe lăn lại, dựa lưng vào ghế thở hổn hển.Phản ứng kịch liệt của Nam Bá vừa rồi giống như một cái gai ghim chặt trong tim cô làm cô không thể nói được là cảm giác gì.Trước kia, khi Nam Bá tìm mọi cách hành hạ, sỉ nhục mình, cô cho rằng anh ta chỉ hận mình phản bội nên mới muốn trả thù mình.Nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảm không hề che giấutrong mắt Nam Bá, còn cả việc anh ta liều mạng cứu mình, cô mới biết được là mình đã sai rồi..