Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 212: 212: Ngũ Vận Uyển Tôi Muốn Nói Chuyện Với Chị

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh ta còn chưa bỏ cô xuống, còn chưa hoàn toàn quên được cô.Bởi vì anh ta không bỏ xuống được nên trước đó mới tìm mọi cách hành hạ cô, bởi vì không quên được nên sau khi biết chân tướng lại mong chờ điều gì đó không nên mong chờ.Nhưng cho tới bây giờ, anh ta còn có gì có thể chờ mong nữa chứ?Cô đã thành thím của anh ta, anh ta cũng sắp trở thành em rể của cô.Hai người bọn họ chắc chắn chỉ có thể làm người xa lạ quen thuộc nhất mà thôi.Cái gai trong tim hình như đang không ngừng quấy đảo làm Ngũ Vận Uyển khó có thể chịu được.Người từng nhớ mãi không quên tưởng sẽ sống bên nhau cả đời lại thành cục diện như bây giờ.Nhưng Nam Bá, anh thật sự tới quá chậm, không phải chỉ chậm một, hai ngày mà chậm những hai năm...!Xe lăn của Ngũ Vận Uyển vừa ra, Dương Tá còn chưa kịp đẩy cô về thì Lâm Tiểu Như đột nhiên từ trong góc lao ra, cản đường cô.Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tiểu Như giàn giụa nước mắt, cắn chặt môi, "Ngũ Vận Uyển, tôi muốn nói chuyện với chị".Ngũ Vận Uyển hiểu rất rõ cá tính của Lâm Tiểu Như, nếu lúc này cô không nói chuyện với cô ta, cô ta chắc hẳn dây dưa với mình mãi không ngừng.Cô đành phải nén xuống đau khổ trong lòng, nói với Dương Tá bên cạnh: "Anh về trước đi."Dương Tá liếc nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ không tin tưởng, nói khẽ: "Mợ chủ, tối ở đầu hàng lang, có việc gì mợ cứ gọi tôi."Ngũ Vận Uyển gật đầu.Dương Tá vừa đi, chút ngụy trang cuối cùng của Lâm Tiểu Như cũng không còn, cô ta hét lên với Ngũ Vận Uyển như xé tim xé phổi: "Ngũ Vận Uyển! Con đàn bà không biết xấu hổ này, rốt cuộc mày muốn quấn lấy Nam Bá tới lúc nào?"Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như không biết nên khóc hay cười, "Lâm Tiểu Như, con mắt nào của cô thấy tôi quấn lấy Nam Bá?".

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ta còn chưa bỏ cô xuống, còn chưa hoàn toàn quên được cô.

Bởi vì anh ta không bỏ xuống được nên trước đó mới tìm mọi cách hành hạ cô, bởi vì không quên được nên sau khi biết chân tướng lại mong chờ điều gì đó không nên mong chờ.

Nhưng cho tới bây giờ, anh ta còn có gì có thể chờ mong nữa chứ?

Cô đã thành thím của anh ta, anh ta cũng sắp trở thành em rể của cô.

Hai người bọn họ chắc chắn chỉ có thể làm người xa lạ quen thuộc nhất mà thôi.

Cái gai trong tim hình như đang không ngừng quấy đảo làm Ngũ Vận Uyển khó có thể chịu được.

Người từng nhớ mãi không quên tưởng sẽ sống bên nhau cả đời lại thành cục diện như bây giờ.

Nhưng Nam Bá, anh thật sự tới quá chậm, không phải chỉ chậm một, hai ngày mà chậm những hai năm...!

Xe lăn của Ngũ Vận Uyển vừa ra, Dương Tá còn chưa kịp đẩy cô về thì Lâm Tiểu Như đột nhiên từ trong góc lao ra, cản đường cô.

Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tiểu Như giàn giụa nước mắt, cắn chặt môi, "Ngũ Vận Uyển, tôi muốn nói chuyện với chị".

Ngũ Vận Uyển hiểu rất rõ cá tính của Lâm Tiểu Như, nếu lúc này cô không nói chuyện với cô ta, cô ta chắc hẳn dây dưa với mình mãi không ngừng.

Cô đành phải nén xuống đau khổ trong lòng, nói với Dương Tá bên cạnh: "Anh về trước đi."

Dương Tá liếc nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ không tin tưởng, nói khẽ: "Mợ chủ, tối ở đầu hàng lang, có việc gì mợ cứ gọi tôi."

Ngũ Vận Uyển gật đầu.

Dương Tá vừa đi, chút ngụy trang cuối cùng của Lâm Tiểu Như cũng không còn, cô ta hét lên với Ngũ Vận Uyển như xé tim xé phổi: "Ngũ Vận Uyển! Con đàn bà không biết xấu hổ này, rốt cuộc mày muốn quấn lấy Nam Bá tới lúc nào?"

Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như không biết nên khóc hay cười, "Lâm Tiểu Như, con mắt nào của cô thấy tôi quấn lấy Nam Bá?"

Image removed.

.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh ta còn chưa bỏ cô xuống, còn chưa hoàn toàn quên được cô.Bởi vì anh ta không bỏ xuống được nên trước đó mới tìm mọi cách hành hạ cô, bởi vì không quên được nên sau khi biết chân tướng lại mong chờ điều gì đó không nên mong chờ.Nhưng cho tới bây giờ, anh ta còn có gì có thể chờ mong nữa chứ?Cô đã thành thím của anh ta, anh ta cũng sắp trở thành em rể của cô.Hai người bọn họ chắc chắn chỉ có thể làm người xa lạ quen thuộc nhất mà thôi.Cái gai trong tim hình như đang không ngừng quấy đảo làm Ngũ Vận Uyển khó có thể chịu được.Người từng nhớ mãi không quên tưởng sẽ sống bên nhau cả đời lại thành cục diện như bây giờ.Nhưng Nam Bá, anh thật sự tới quá chậm, không phải chỉ chậm một, hai ngày mà chậm những hai năm...!Xe lăn của Ngũ Vận Uyển vừa ra, Dương Tá còn chưa kịp đẩy cô về thì Lâm Tiểu Như đột nhiên từ trong góc lao ra, cản đường cô.Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tiểu Như giàn giụa nước mắt, cắn chặt môi, "Ngũ Vận Uyển, tôi muốn nói chuyện với chị".Ngũ Vận Uyển hiểu rất rõ cá tính của Lâm Tiểu Như, nếu lúc này cô không nói chuyện với cô ta, cô ta chắc hẳn dây dưa với mình mãi không ngừng.Cô đành phải nén xuống đau khổ trong lòng, nói với Dương Tá bên cạnh: "Anh về trước đi."Dương Tá liếc nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ không tin tưởng, nói khẽ: "Mợ chủ, tối ở đầu hàng lang, có việc gì mợ cứ gọi tôi."Ngũ Vận Uyển gật đầu.Dương Tá vừa đi, chút ngụy trang cuối cùng của Lâm Tiểu Như cũng không còn, cô ta hét lên với Ngũ Vận Uyển như xé tim xé phổi: "Ngũ Vận Uyển! Con đàn bà không biết xấu hổ này, rốt cuộc mày muốn quấn lấy Nam Bá tới lúc nào?"Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như không biết nên khóc hay cười, "Lâm Tiểu Như, con mắt nào của cô thấy tôi quấn lấy Nam Bá?".

Chương 212: 212: Ngũ Vận Uyển Tôi Muốn Nói Chuyện Với Chị