Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 281: 281: Mau Bảo Dương Tá Thả Tôi Ra!

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Nam Ngự bảo Dương Tá gọi họ vào ngay lập tức.Quý Tương Như mất hồn mất vía bị Dương Tá trói gô đưa vào.Anh ấy nhìn Nam Ngự, chớp mắt một cái mới phản ứng lại.Sau đó lớn tiếng kêu la: “Nam Ngự, cậu làm gì vậy? Có người anh em nào như cậu không? Mau bảo Dương Tá thả tôi ra!”Sáng sớm hôm nay Quý Tương Như đang ôm người đẹp ngủ mơ trong chung cư riêng của mình thì bị một người đàn ông lôi xuống giường, không ngờ lại là Dương Tá! Anh ấy lập tức nổi điên!Trước khi Quý Tương Như mở miệng mắng, Dương Tá đã chuẩn bị ra tay với anh.Anh biết Dương Tá giỏi võ, nhưng cũng phải để anh mặc quần áo vào đã chứ, kết quả chưa kịp làm gì đã bị Dương Tá trói đưa lại đây.Trên đường đi anh hỏi Dương Tá chuyện gì đang xảy ra, anh ấy không thèm trả lời làm anh tức lộn ruột.Bây giờ anh còn phải ngồi trước mặt Nam Ngự như một phạm nhân, không có nước uống, thậm chí còn chẳng có một gương mặt tươi cười.Quý Tương Như giận lắm: “Nam Ngự, cậu tìm tôi làm gì? Có ai mời người khác giống cậu không?”Ánh mắt Nam Ngự hung ác, không hề có chút tình anh em, anh lạnh giọng hỏi anh ấy: “Quý Tương Như, tôi hỏi cậu, hai năm trước cậu có chạm vào một người phụ nữ bị bỏ thuốc ở khách sạn Thế Kỷ không?”Nam Ngự thay đổi, bắt đầu chú ý đến cuộc sống riêng của anh ấy rồi ư?Quý Tương Như ngơ ngác đứng đó suy nghĩ.Dương Tá đẩy anh ấy từ phía sau để anh ấy nhanh chóng trả lời câu hỏi của Nam Ngự.Đầu óc Quý Tương Như tỉnh táo lại, mạch suy nghĩ cũng được nối liền.Anh ấy nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Người phụ nữ bị bỏ thuốc? Không có, tôi sẽ không chạm vào một người như vậy đâu.Dù gì tôi cũng là một người thanh cao quý phái, gia tài bạc triệu, xung quanh có không biết bao nhiêu người đẹp chủ động nhào vào lòng, sao tôi phải thíchmột người phụ nữ không tự nguyện chứ? Phải, tôi thừa nhận tôi lăng nhăng, tửu lượng chẳng ra gì, nhưng thẩm mỹ của tôi vẫn đứng đầu trong nước đấy!”.Với lại lịch và ngoại hình của Quý Tương Như, quả thật anh ấy không cần phải tìm một người phụ nữ bị bỏ thuốc, anh ấy cũng không phải người như thế.Nhưng nhỡ anh ấy say, say tới mức ngất xỉu hoặc vào nhầm phòng thì sao?.

Nam Ngự bảo Dương Tá gọi họ vào ngay lập tức.

Quý Tương Như mất hồn mất vía bị Dương Tá trói gô đưa vào.

Anh ấy nhìn Nam Ngự, chớp mắt một cái mới phản ứng lại.

Sau đó lớn tiếng kêu la: “Nam Ngự, cậu làm gì vậy? Có người anh em nào như cậu không? Mau bảo Dương Tá thả tôi ra!”

Sáng sớm hôm nay Quý Tương Như đang ôm người đẹp ngủ mơ trong chung cư riêng của mình thì bị một người đàn ông lôi xuống giường, không ngờ lại là Dương Tá! Anh ấy lập tức nổi điên!

Trước khi Quý Tương Như mở miệng mắng, Dương Tá đã chuẩn bị ra tay với anh.

Anh biết Dương Tá giỏi võ, nhưng cũng phải để anh mặc quần áo vào đã chứ, kết quả chưa kịp làm gì đã bị Dương Tá trói đưa lại đây.

Trên đường đi anh hỏi Dương Tá chuyện gì đang xảy ra, anh ấy không thèm trả lời làm anh tức lộn ruột.

Bây giờ anh còn phải ngồi trước mặt Nam Ngự như một phạm nhân, không có nước uống, thậm chí còn chẳng có một gương mặt tươi cười.

Quý Tương Như giận lắm: “Nam Ngự, cậu tìm tôi làm gì? Có ai mời người khác giống cậu không?”

Ánh mắt Nam Ngự hung ác, không hề có chút tình anh em, anh lạnh giọng hỏi anh ấy: “Quý Tương Như, tôi hỏi cậu, hai năm trước cậu có chạm vào một người phụ nữ bị bỏ thuốc ở khách sạn Thế Kỷ không?”

Nam Ngự thay đổi, bắt đầu chú ý đến cuộc sống riêng của anh ấy rồi ư?

Quý Tương Như ngơ ngác đứng đó suy nghĩ.

Dương Tá đẩy anh ấy từ phía sau để anh ấy nhanh chóng trả lời câu hỏi của Nam Ngự.

Đầu óc Quý Tương Như tỉnh táo lại, mạch suy nghĩ cũng được nối liền.

Anh ấy nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Người phụ nữ bị bỏ thuốc? Không có, tôi sẽ không chạm vào một người như vậy đâu.

Dù gì tôi cũng là một người thanh cao quý phái, gia tài bạc triệu, xung quanh có không biết bao nhiêu người đẹp chủ động nhào vào lòng, sao tôi phải thích

một người phụ nữ không tự nguyện chứ? Phải, tôi thừa nhận tôi lăng nhăng, tửu lượng chẳng ra gì, nhưng thẩm mỹ của tôi vẫn đứng đầu trong nước đấy!”.

Với lại lịch và ngoại hình của Quý Tương Như, quả thật anh ấy không cần phải tìm một người phụ nữ bị bỏ thuốc, anh ấy cũng không phải người như thế.

Nhưng nhỡ anh ấy say, say tới mức ngất xỉu hoặc vào nhầm phòng thì sao?.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Nam Ngự bảo Dương Tá gọi họ vào ngay lập tức.Quý Tương Như mất hồn mất vía bị Dương Tá trói gô đưa vào.Anh ấy nhìn Nam Ngự, chớp mắt một cái mới phản ứng lại.Sau đó lớn tiếng kêu la: “Nam Ngự, cậu làm gì vậy? Có người anh em nào như cậu không? Mau bảo Dương Tá thả tôi ra!”Sáng sớm hôm nay Quý Tương Như đang ôm người đẹp ngủ mơ trong chung cư riêng của mình thì bị một người đàn ông lôi xuống giường, không ngờ lại là Dương Tá! Anh ấy lập tức nổi điên!Trước khi Quý Tương Như mở miệng mắng, Dương Tá đã chuẩn bị ra tay với anh.Anh biết Dương Tá giỏi võ, nhưng cũng phải để anh mặc quần áo vào đã chứ, kết quả chưa kịp làm gì đã bị Dương Tá trói đưa lại đây.Trên đường đi anh hỏi Dương Tá chuyện gì đang xảy ra, anh ấy không thèm trả lời làm anh tức lộn ruột.Bây giờ anh còn phải ngồi trước mặt Nam Ngự như một phạm nhân, không có nước uống, thậm chí còn chẳng có một gương mặt tươi cười.Quý Tương Như giận lắm: “Nam Ngự, cậu tìm tôi làm gì? Có ai mời người khác giống cậu không?”Ánh mắt Nam Ngự hung ác, không hề có chút tình anh em, anh lạnh giọng hỏi anh ấy: “Quý Tương Như, tôi hỏi cậu, hai năm trước cậu có chạm vào một người phụ nữ bị bỏ thuốc ở khách sạn Thế Kỷ không?”Nam Ngự thay đổi, bắt đầu chú ý đến cuộc sống riêng của anh ấy rồi ư?Quý Tương Như ngơ ngác đứng đó suy nghĩ.Dương Tá đẩy anh ấy từ phía sau để anh ấy nhanh chóng trả lời câu hỏi của Nam Ngự.Đầu óc Quý Tương Như tỉnh táo lại, mạch suy nghĩ cũng được nối liền.Anh ấy nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Người phụ nữ bị bỏ thuốc? Không có, tôi sẽ không chạm vào một người như vậy đâu.Dù gì tôi cũng là một người thanh cao quý phái, gia tài bạc triệu, xung quanh có không biết bao nhiêu người đẹp chủ động nhào vào lòng, sao tôi phải thíchmột người phụ nữ không tự nguyện chứ? Phải, tôi thừa nhận tôi lăng nhăng, tửu lượng chẳng ra gì, nhưng thẩm mỹ của tôi vẫn đứng đầu trong nước đấy!”.Với lại lịch và ngoại hình của Quý Tương Như, quả thật anh ấy không cần phải tìm một người phụ nữ bị bỏ thuốc, anh ấy cũng không phải người như thế.Nhưng nhỡ anh ấy say, say tới mức ngất xỉu hoặc vào nhầm phòng thì sao?.

Chương 281: 281: Mau Bảo Dương Tá Thả Tôi Ra!