Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 282: 282: Rốt Cuộc Đã Có Chuyện Gì

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nam Ngự hỏi dồn: “Cậu nghĩ kỹ rồi trả lời tôi, chưa bao giờ cậu say đến mức biến thành cầm thú sao?”Đối mặt với câu hỏi nghiêm túc của Nam Ngự, Quý Tương Như ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.Nhưng người anh ấy có thể nghĩ đến trước mắt cũng chỉ có Ngũ Vận Uyển, chỉ cô mới có thể khiến Nam Ngự trở nên như vậy.Quý Tương Như vẫn bị trói, đứng đó hỏi: “Cậu nói người phụ nữ bị bỏ thuốc đó là chị dâu Ngũ Vận Uyển của tôi sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì?”Nam Ngự không trả lời, vì ngại thể diện của Ngũ Vận Uyển, anh nhất thời không biết phải nói thế nào và nên bắt đầu từ đâu.Hơn nữa, anh cũng không muốn nhắc đến Nam Bá.Thấy vậy, Dương Tá chỉ có thể giải thích giúp Nam Ngự.Dương Tá kể lại đơn giản những gì đã xảy ra với Ngũ Vận Uyển khi cô còn học đại học hai năm trước.Quý Tương Như nghe xong rất kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thông cho người phụ nữ này.Mẹ nó ai mà điên rồ, tàn nhẫn và độc ác như thế, nếu để anh biết nhất định sẽ không tha cho đứa khốn nạn này!Dương Tú nói Nam Ngự đã cử Dương Tá điều tra sự việc Ngũ Vận Uyển bị bỏ thuốc mê hai năm trước, anh ấy lần theo dấu vết tìm đến căn phòng và buổi tối ở khách sạn Thế Kỷ hôm đó.Lễ tân của khách sạn cung cấp cho Dương Tá mộtmanh mối quan trọng.Vào buổi sáng ngày tiếp theo sau khi xảy ra sự việc, người phục vụ đã tìm thấy một chiếc khăn lụa thêu logo chữ “J” khi dọn phòng, chiếc khăn lụa đó giống hệt chiếc khăn được thiết kế riêng của Quý Tương Như.Dương Tá cười xin lỗi: “Vậy nên xin lỗi sếp Quý, tôi đã trói cậu đưa tới đây trong tình thế cấp bách.Dù sao cậu cũng là người có hiềm nghi lớn nhất”Nghe lời kể hợp tình hợp lý của Dương Tá, Quý Tương Như gật đầu liên tục, anh ấy còn bảo: “Không sao, không sao, có thể hiểu, có thể hiểu mà, đây là trách nhiệm của cậu.Chiếc khăn lụa kia là..”Nói tới đây, Quý Tương Như đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Nam Ngự, anh ấy vừa tức vừa ảo não! Đừng nói trước đây xưởng may khăn lụa của anh đột nhiên bị người khác mua lại và đóng cửa một cách khó hiểu khiến anh vội bể đầu sứt trán đều do Nam Ngự đứng sau thao túng nhá?.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam Ngự hỏi dồn: “Cậu nghĩ kỹ rồi trả lời tôi, chưa bao giờ cậu say đến mức biến thành cầm thú sao?”

Đối mặt với câu hỏi nghiêm túc của Nam Ngự, Quý Tương Như ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Nhưng người anh ấy có thể nghĩ đến trước mắt cũng chỉ có Ngũ Vận Uyển, chỉ cô mới có thể khiến Nam Ngự trở nên như vậy.

Quý Tương Như vẫn bị trói, đứng đó hỏi: “Cậu nói người phụ nữ bị bỏ thuốc đó là chị dâu Ngũ Vận Uyển của tôi sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Nam Ngự không trả lời, vì ngại thể diện của Ngũ Vận Uyển, anh nhất thời không biết phải nói thế nào và nên bắt đầu từ đâu.

Hơn nữa, anh cũng không muốn nhắc đến Nam Bá.

Thấy vậy, Dương Tá chỉ có thể giải thích giúp Nam Ngự.

Dương Tá kể lại đơn giản những gì đã xảy ra với Ngũ Vận Uyển khi cô còn học đại học hai năm trước.

Quý Tương Như nghe xong rất kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thông cho người phụ nữ này.

Mẹ nó ai mà điên rồ, tàn nhẫn và độc ác như thế, nếu để anh biết nhất định sẽ không tha cho đứa khốn nạn này!

Dương Tú nói Nam Ngự đã cử Dương Tá điều tra sự việc Ngũ Vận Uyển bị bỏ thuốc mê hai năm trước, anh ấy lần theo dấu vết tìm đến căn phòng và buổi tối ở khách sạn Thế Kỷ hôm đó.

Lễ tân của khách sạn cung cấp cho Dương Tá một

manh mối quan trọng.

Vào buổi sáng ngày tiếp theo sau khi xảy ra sự việc, người phục vụ đã tìm thấy một chiếc khăn lụa thêu logo chữ “J” khi dọn phòng, chiếc khăn lụa đó giống hệt chiếc khăn được thiết kế riêng của Quý Tương Như.

Dương Tá cười xin lỗi: “Vậy nên xin lỗi sếp Quý, tôi đã trói cậu đưa tới đây trong tình thế cấp bách.

Dù sao cậu cũng là người có hiềm nghi lớn nhất”

Nghe lời kể hợp tình hợp lý của Dương Tá, Quý Tương Như gật đầu liên tục, anh ấy còn bảo: “Không sao, không sao, có thể hiểu, có thể hiểu mà, đây là trách nhiệm của cậu.

Chiếc khăn lụa kia là..”

Nói tới đây, Quý Tương Như đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Nam Ngự, anh ấy vừa tức vừa ảo não! Đừng nói trước đây xưởng may khăn lụa của anh đột nhiên bị người khác mua lại và đóng cửa một cách khó hiểu khiến anh vội bể đầu sứt trán đều do Nam Ngự đứng sau thao túng nhá?

Image removed.

.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nam Ngự hỏi dồn: “Cậu nghĩ kỹ rồi trả lời tôi, chưa bao giờ cậu say đến mức biến thành cầm thú sao?”Đối mặt với câu hỏi nghiêm túc của Nam Ngự, Quý Tương Như ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.Nhưng người anh ấy có thể nghĩ đến trước mắt cũng chỉ có Ngũ Vận Uyển, chỉ cô mới có thể khiến Nam Ngự trở nên như vậy.Quý Tương Như vẫn bị trói, đứng đó hỏi: “Cậu nói người phụ nữ bị bỏ thuốc đó là chị dâu Ngũ Vận Uyển của tôi sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì?”Nam Ngự không trả lời, vì ngại thể diện của Ngũ Vận Uyển, anh nhất thời không biết phải nói thế nào và nên bắt đầu từ đâu.Hơn nữa, anh cũng không muốn nhắc đến Nam Bá.Thấy vậy, Dương Tá chỉ có thể giải thích giúp Nam Ngự.Dương Tá kể lại đơn giản những gì đã xảy ra với Ngũ Vận Uyển khi cô còn học đại học hai năm trước.Quý Tương Như nghe xong rất kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thông cho người phụ nữ này.Mẹ nó ai mà điên rồ, tàn nhẫn và độc ác như thế, nếu để anh biết nhất định sẽ không tha cho đứa khốn nạn này!Dương Tú nói Nam Ngự đã cử Dương Tá điều tra sự việc Ngũ Vận Uyển bị bỏ thuốc mê hai năm trước, anh ấy lần theo dấu vết tìm đến căn phòng và buổi tối ở khách sạn Thế Kỷ hôm đó.Lễ tân của khách sạn cung cấp cho Dương Tá mộtmanh mối quan trọng.Vào buổi sáng ngày tiếp theo sau khi xảy ra sự việc, người phục vụ đã tìm thấy một chiếc khăn lụa thêu logo chữ “J” khi dọn phòng, chiếc khăn lụa đó giống hệt chiếc khăn được thiết kế riêng của Quý Tương Như.Dương Tá cười xin lỗi: “Vậy nên xin lỗi sếp Quý, tôi đã trói cậu đưa tới đây trong tình thế cấp bách.Dù sao cậu cũng là người có hiềm nghi lớn nhất”Nghe lời kể hợp tình hợp lý của Dương Tá, Quý Tương Như gật đầu liên tục, anh ấy còn bảo: “Không sao, không sao, có thể hiểu, có thể hiểu mà, đây là trách nhiệm của cậu.Chiếc khăn lụa kia là..”Nói tới đây, Quý Tương Như đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Nam Ngự, anh ấy vừa tức vừa ảo não! Đừng nói trước đây xưởng may khăn lụa của anh đột nhiên bị người khác mua lại và đóng cửa một cách khó hiểu khiến anh vội bể đầu sứt trán đều do Nam Ngự đứng sau thao túng nhá?.

Chương 282: 282: Rốt Cuộc Đã Có Chuyện Gì