Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 322: “một Triệu Hai Trăm Tệ!”
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vào lúc này, giọng nói, gương mặt và nụ cười của Chiêu Huyên không ngừng xuất hiện trong đầu Nam Ngự.Cô ta mỉm cười với anh, khẽ thì thầm: “Nam Ngự, Nam Ngự, cây bút của em, em thích cây bút này, cây bút mà anh tặng...”Màn đấu thầu đã bắt đầu trở nên sôi nổi, ai cũng không muốn nhường ai.“Một triệu!” Nam Ngự đột nhiên giơ bảng đấu giá lên.Tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán, đây là giá thầu cao nhất tại thời điểm hiện tại!Nhiều người đã ngừng đấu thầu, bọn họ đã bỏ cuộc.Mức giá cao ba trăm nghìn tệ đã vượt xa giá trị thực của món đồ.Cuối cùng Nam Ngự vẫn tham gia đấu giá, anh muốn mua cây bút này vì đó là đồ vật của Mặc Chiêu Huyên.Quả nhiên anh khó có thể quên được người năm đó.Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.Những người có mặt ở đây đều là một số người trong tầng lớp thượng lưu, vậy nên rất nhiều người đều biết về chuyện trước đây của Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên.Dù sao thì vụ bắt cóc và phóng hỏa năm đó cũng là một tin tức gây xôn xao rất lớn.Một vài người trong số họ cũng là người quen lâu năm của nhà họ Mặc và nhà họ Nam, cho nên những gì họ biết cũng nhiều hơn một chút.Nếu không phải là Nam Ngự trốn thoát khỏi trận hỏa hoạn năm đó, thì e rằng cả anh và Mặc Chiêu Huyên đều bị chôn vùi trong biển lửa..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào lúc này, giọng nói, gương mặt và nụ cười của Chiêu Huyên không ngừng xuất hiện trong đầu Nam Ngự.
Cô ta mỉm cười với anh, khẽ thì thầm: “Nam Ngự, Nam Ngự, cây bút của em, em thích cây bút này, cây bút mà anh tặng...”
Màn đấu thầu đã bắt đầu trở nên sôi nổi, ai cũng không muốn nhường ai.
“Một triệu!” Nam Ngự đột nhiên giơ bảng đấu giá lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán, đây là giá thầu cao nhất tại thời điểm hiện tại!
Nhiều người đã ngừng đấu thầu, bọn họ đã bỏ cuộc.
Mức giá cao ba trăm nghìn tệ đã vượt xa giá trị thực của món đồ.
Cuối cùng Nam Ngự vẫn tham gia đấu giá, anh muốn mua cây bút này vì đó là đồ vật của Mặc Chiêu Huyên.
Quả nhiên anh khó có thể quên được người năm đó.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.
Những người có mặt ở đây đều là một số người trong tầng lớp thượng lưu, vậy nên rất nhiều người đều biết về chuyện trước đây của Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên.
Dù sao thì vụ bắt cóc và phóng hỏa năm đó cũng là một tin tức gây xôn xao rất lớn.
Một vài người trong số họ cũng là người quen lâu năm của nhà họ Mặc và nhà họ Nam, cho nên những gì họ biết cũng nhiều hơn một chút.
Nếu không phải là Nam Ngự trốn thoát khỏi trận hỏa hoạn năm đó, thì e rằng cả anh và Mặc Chiêu Huyên đều bị chôn vùi trong biển lửa.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vào lúc này, giọng nói, gương mặt và nụ cười của Chiêu Huyên không ngừng xuất hiện trong đầu Nam Ngự.Cô ta mỉm cười với anh, khẽ thì thầm: “Nam Ngự, Nam Ngự, cây bút của em, em thích cây bút này, cây bút mà anh tặng...”Màn đấu thầu đã bắt đầu trở nên sôi nổi, ai cũng không muốn nhường ai.“Một triệu!” Nam Ngự đột nhiên giơ bảng đấu giá lên.Tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán, đây là giá thầu cao nhất tại thời điểm hiện tại!Nhiều người đã ngừng đấu thầu, bọn họ đã bỏ cuộc.Mức giá cao ba trăm nghìn tệ đã vượt xa giá trị thực của món đồ.Cuối cùng Nam Ngự vẫn tham gia đấu giá, anh muốn mua cây bút này vì đó là đồ vật của Mặc Chiêu Huyên.Quả nhiên anh khó có thể quên được người năm đó.Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.Những người có mặt ở đây đều là một số người trong tầng lớp thượng lưu, vậy nên rất nhiều người đều biết về chuyện trước đây của Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên.Dù sao thì vụ bắt cóc và phóng hỏa năm đó cũng là một tin tức gây xôn xao rất lớn.Một vài người trong số họ cũng là người quen lâu năm của nhà họ Mặc và nhà họ Nam, cho nên những gì họ biết cũng nhiều hơn một chút.Nếu không phải là Nam Ngự trốn thoát khỏi trận hỏa hoạn năm đó, thì e rằng cả anh và Mặc Chiêu Huyên đều bị chôn vùi trong biển lửa..