Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 345: Đúng Là Có Vợ Quên Anh Em!
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Xem ra Nam Ngự nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi.Quả nhiên, suy đoán của Quý Tương Như là đúng! Lần này anh ấy có thể rửa sạch oan khuất rồi!Quý Tương Như nói: “Đúng là có duyên với nhau thì xa mấy cũng gặp! Bạn tôi, thì ra cậu và chị dâu là ăn cơm trước kẻng! Chậc, chậc, hai người thoáng thật đấy!”Nam Ngự lại sừng sộ lên nói với anh ấy: “Tôi không cho phép cậu nói Ngũ Vận Uyển như thế”.Quý Tương Như nói:”Tôi nói cậu đấy! Bây giờ khúc mắc trong lòng cậu được cởi bỏ rồi.Bạn tôi ơi, nhiệm vụ cậu giao cho tôi tôi đã hoàn thành một cách vẻ vang! Cậu xem...!xưởng may khăn lụa của tôi có thể bắt đầu hoạt động lại được chưa? Cậu không được giở trò vô lại đâu đấy!”Nam Ngự nói: “Mở đi, ngày mai sẽ cho xưởng may của cậu hoạt động.Giờ thì cậu có thể ra về.”Vốn dĩ Quý Tương Như muốn chè chén say sưa với Nam Ngự một trận thâu đêm, bây giờ anh lại đuổi mình đi, đúng là có vợ quên anh em!Thôi được rồi, chân tướng đã tra rõ ràng, Nam Ngự cũng nhớ ra rồi, nhất định đêm nay anh sẽ khó ngủ.Lúc Nam Ngự về phòng, Ngũ Vận Uyển đã ngủ rồi.Anh nhìn gương mặt say ngủ của cô, cô ngủ rất ngon lành, nụ cười còn treo trên khóe miệng, không biết đang mơ thấy điều gì hạnh phúc.Nửa bờ vai thon của cô lộ ra, Nam Ngự cầm lòng không đặng giơ tay sờ, lại sợ quấy rầy cô ngủ nên cũng không dám động đậy lung tung.Anh kéo chăn đắp lên vai cho CÔ.Lúc đắp chăn lên, Nam Ngự lại nghĩ đến đêm nọ hai năm trước.Thật ra, anh vẫn nhớ đêm hôm ấy, chẳng qua bởi vì khi đó xảy ra quá bất ngờ, anh không nhớ là khách sạn Thế Kỷ, cũng không nghĩ tới lại trùng hợp đến thế.Nam Ngự nhớ đêm ấy, thật ra anh rất thoải mái, hiểm khi nào anh không cảm thấy mâu thuẫn với một cô gái xa lạ.Trước đó có bao nhiêu người phụ nữ chủ động lấy lòng anh nhưng đều bị anh từ chối kiên quyết.Anh cho rằng hiệu quả của thuốc quá mạnh nên không khống chế được bản thân, giờ nghĩ lại, có lẽ bởi vì đó là Ngũ Vận Uyển nên anh mới không cảm thấy mâu thuẫn.Nghĩ tới đây, Nam Ngự cảm thấy anh và Ngũ Vận Uyển cực kỳ có duyên một cách kỳ diệu.Buổi tối vội vàng hai năm trước, và một ngày nào đó hai năm sau, hai người họ gặp lại nhau, kết hôn, và yêu nhau..
Xem ra Nam Ngự nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi.
Quả nhiên, suy đoán của Quý Tương Như là đúng! Lần này anh ấy có thể rửa sạch oan khuất rồi!
Quý Tương Như nói: “Đúng là có duyên với nhau thì xa mấy cũng gặp! Bạn tôi, thì ra cậu và chị dâu là ăn cơm trước kẻng! Chậc, chậc, hai người thoáng thật đấy!”
Nam Ngự lại sừng sộ lên nói với anh ấy: “Tôi không cho phép cậu nói Ngũ Vận Uyển như thế”.
Quý Tương Như nói:”Tôi nói cậu đấy! Bây giờ khúc mắc trong lòng cậu được cởi bỏ rồi.
Bạn tôi ơi, nhiệm vụ cậu giao cho tôi tôi đã hoàn thành một cách vẻ vang! Cậu xem...!xưởng may khăn lụa của tôi có thể bắt đầu hoạt động lại được chưa? Cậu không được giở trò vô lại đâu đấy!”
Nam Ngự nói: “Mở đi, ngày mai sẽ cho xưởng may của cậu hoạt động.
Giờ thì cậu có thể ra về.”
Vốn dĩ Quý Tương Như muốn chè chén say sưa với Nam Ngự một trận thâu đêm, bây giờ anh lại đuổi mình đi, đúng là có vợ quên anh em!
Thôi được rồi, chân tướng đã tra rõ ràng, Nam Ngự cũng nhớ ra rồi, nhất định đêm nay anh sẽ khó ngủ.
Lúc Nam Ngự về phòng, Ngũ Vận Uyển đã ngủ rồi.
Anh nhìn gương mặt say ngủ của cô, cô ngủ rất ngon lành, nụ cười còn treo trên khóe miệng, không biết đang mơ thấy điều gì hạnh phúc.
Nửa bờ vai thon của cô lộ ra, Nam Ngự cầm lòng không đặng giơ tay sờ, lại sợ quấy rầy cô ngủ nên cũng không dám động đậy lung tung.
Anh kéo chăn đắp lên vai cho CÔ.
Lúc đắp chăn lên, Nam Ngự lại nghĩ đến đêm nọ hai năm trước.
Thật ra, anh vẫn nhớ đêm hôm ấy, chẳng qua bởi vì khi đó xảy ra quá bất ngờ, anh không nhớ là khách sạn Thế Kỷ, cũng không nghĩ tới lại trùng hợp đến thế.
Nam Ngự nhớ đêm ấy, thật ra anh rất thoải mái, hiểm khi nào anh không cảm thấy mâu thuẫn với một cô gái xa lạ.
Trước đó có bao nhiêu người phụ nữ chủ động lấy lòng anh nhưng đều bị anh từ chối kiên quyết.
Anh cho rằng hiệu quả của thuốc quá mạnh nên không khống chế được bản thân, giờ nghĩ lại, có lẽ bởi vì đó là Ngũ Vận Uyển nên anh mới không cảm thấy mâu thuẫn.
Nghĩ tới đây, Nam Ngự cảm thấy anh và Ngũ Vận Uyển cực kỳ có duyên một cách kỳ diệu.
Buổi tối vội vàng hai năm trước, và một ngày nào đó hai năm sau, hai người họ gặp lại nhau, kết hôn, và yêu nhau..
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Xem ra Nam Ngự nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi.Quả nhiên, suy đoán của Quý Tương Như là đúng! Lần này anh ấy có thể rửa sạch oan khuất rồi!Quý Tương Như nói: “Đúng là có duyên với nhau thì xa mấy cũng gặp! Bạn tôi, thì ra cậu và chị dâu là ăn cơm trước kẻng! Chậc, chậc, hai người thoáng thật đấy!”Nam Ngự lại sừng sộ lên nói với anh ấy: “Tôi không cho phép cậu nói Ngũ Vận Uyển như thế”.Quý Tương Như nói:”Tôi nói cậu đấy! Bây giờ khúc mắc trong lòng cậu được cởi bỏ rồi.Bạn tôi ơi, nhiệm vụ cậu giao cho tôi tôi đã hoàn thành một cách vẻ vang! Cậu xem...!xưởng may khăn lụa của tôi có thể bắt đầu hoạt động lại được chưa? Cậu không được giở trò vô lại đâu đấy!”Nam Ngự nói: “Mở đi, ngày mai sẽ cho xưởng may của cậu hoạt động.Giờ thì cậu có thể ra về.”Vốn dĩ Quý Tương Như muốn chè chén say sưa với Nam Ngự một trận thâu đêm, bây giờ anh lại đuổi mình đi, đúng là có vợ quên anh em!Thôi được rồi, chân tướng đã tra rõ ràng, Nam Ngự cũng nhớ ra rồi, nhất định đêm nay anh sẽ khó ngủ.Lúc Nam Ngự về phòng, Ngũ Vận Uyển đã ngủ rồi.Anh nhìn gương mặt say ngủ của cô, cô ngủ rất ngon lành, nụ cười còn treo trên khóe miệng, không biết đang mơ thấy điều gì hạnh phúc.Nửa bờ vai thon của cô lộ ra, Nam Ngự cầm lòng không đặng giơ tay sờ, lại sợ quấy rầy cô ngủ nên cũng không dám động đậy lung tung.Anh kéo chăn đắp lên vai cho CÔ.Lúc đắp chăn lên, Nam Ngự lại nghĩ đến đêm nọ hai năm trước.Thật ra, anh vẫn nhớ đêm hôm ấy, chẳng qua bởi vì khi đó xảy ra quá bất ngờ, anh không nhớ là khách sạn Thế Kỷ, cũng không nghĩ tới lại trùng hợp đến thế.Nam Ngự nhớ đêm ấy, thật ra anh rất thoải mái, hiểm khi nào anh không cảm thấy mâu thuẫn với một cô gái xa lạ.Trước đó có bao nhiêu người phụ nữ chủ động lấy lòng anh nhưng đều bị anh từ chối kiên quyết.Anh cho rằng hiệu quả của thuốc quá mạnh nên không khống chế được bản thân, giờ nghĩ lại, có lẽ bởi vì đó là Ngũ Vận Uyển nên anh mới không cảm thấy mâu thuẫn.Nghĩ tới đây, Nam Ngự cảm thấy anh và Ngũ Vận Uyển cực kỳ có duyên một cách kỳ diệu.Buổi tối vội vàng hai năm trước, và một ngày nào đó hai năm sau, hai người họ gặp lại nhau, kết hôn, và yêu nhau..