Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 347: Các Cô Lại Đang Xem Cái Gì Mà Sôi Nổi Thế
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Nam Ngự dịu dàng c** đ* ngủ của cô ra, hai tay của anh lướt nhẹ qua làn da trắng mịn của cô từng chút từng chút một để tay anh nhớ kỹ cơ thể của cô, sẽ không quên, cũng không nhận làm nữa, phải hòa làm một với cơ thể anh, vĩnh viễn triền miên, không bao giờ chia cách.Đêm nay, tình ý miên man, ** *n không dứt, quả là một đêm đẹp hoan lạc.Ngày hôm sau, Nam Ngự đến phòng làm việc với tinh thần phấn chấn, anh gọi Dương Tá đến.Anh nói với Dương Tá: “Cậu không cần điều tra chân tướng hai năm trước nữa, tôi đã biết người đàn ông tối đó lên giường với Ngũ Vận Uyển là ai rồi”Dương Tá giật mình nhìn sếp mình, tình tiết vở kịch chuyển biến bất ngờ ư?Anh ấy chưa kịp hỏi thì Nam Ngự đã hỏi: “Cậu còn nhớ hai năm trước tôi bị người bỏ thuốc trong rượu, lúc đó cậu đưa tôi đi, có phải là khách sạn Thế Kỷ không?”Anh muốn xác nhận với Dương Tả một lần nữa.“Đúng vậy, tối qua sếp gọi điện hỏi tôi...!khách sạn Thế Kỷ! Ôi trời ạ! Sếp Nam!”Dương Tá cũng mới nhớ ra Nam Ngự có ý gì, anh ấy hiểu ra, nói với vẻ kinh hãi: “Chẳng lẽ, người phụ nữ ngủ với sếp năm xưa chính là mợ chủ?”Nam Ngự gật đầu.Dương Tá cũng mừng thay cho Nam Ngự, thế này đúng là mối duyên trời ban! Không ngờ trong lúc vô tình họ đã giải cứu mợ chủ khỏi thủ đoạn độc ác của kẻ xấu.Hơn nữa, không ngờ hai năm sau một đêm ân ái với nhau, Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển lại gặp gỡ, yêu nhaurồi kết hôn trong tình trạng không hay biết gì?Dương Tá vui vẻ hỏi Nam Ngự: “Sếp Nam, mợ chủ biết chưa?”Nam Ngự nói: “Tạm thời tôi không định nói cho cô ấy biết”Dương Tá không hiểu, nói cho Ngũ Vận Uyển biết chân tướng thì chẳng phải hai người đều sẽ vui hơn sao? Tại sao lại không nói?Nam Ngự không giải thích lý do, anh chỉ bảo Dương Tá đi làm một việc.Ở một phía khác, tòa soạn.Buổi chiều, Ngũ Vận Uyển ra ngoài phỏng vấn, đến lúc trở lại phòng làm việc thì thấy đám người trong phòng lại đang ríu ra ríu rít bàn tán, cô chỉ cảm thấy đau cả đầu.Ngũ Vận Uyển hỏi: “Các cô lại đang xem cái gì mà sôi nổi thế?”Hiểu Mai kéo Ngũ Vận Uyển lại xem chung..
Nam Ngự dịu dàng c** đ* ngủ của cô ra, hai tay của anh lướt nhẹ qua làn da trắng mịn của cô từng chút từng chút một để tay anh nhớ kỹ cơ thể của cô, sẽ không quên, cũng không nhận làm nữa, phải hòa làm một với cơ thể anh, vĩnh viễn triền miên, không bao giờ chia cách.
Đêm nay, tình ý miên man, ** *n không dứt, quả là một đêm đẹp hoan lạc.
Ngày hôm sau, Nam Ngự đến phòng làm việc với tinh thần phấn chấn, anh gọi Dương Tá đến.
Anh nói với Dương Tá: “Cậu không cần điều tra chân tướng hai năm trước nữa, tôi đã biết người đàn ông tối đó lên giường với Ngũ Vận Uyển là ai rồi”
Dương Tá giật mình nhìn sếp mình, tình tiết vở kịch chuyển biến bất ngờ ư?
Anh ấy chưa kịp hỏi thì Nam Ngự đã hỏi: “Cậu còn nhớ hai năm trước tôi bị người bỏ thuốc trong rượu, lúc đó cậu đưa tôi đi, có phải là khách sạn Thế Kỷ không?”
Anh muốn xác nhận với Dương Tả một lần nữa.
“Đúng vậy, tối qua sếp gọi điện hỏi tôi...!khách sạn Thế Kỷ! Ôi trời ạ! Sếp Nam!”
Dương Tá cũng mới nhớ ra Nam Ngự có ý gì, anh ấy hiểu ra, nói với vẻ kinh hãi: “Chẳng lẽ, người phụ nữ ngủ với sếp năm xưa chính là mợ chủ?”
Nam Ngự gật đầu.
Dương Tá cũng mừng thay cho Nam Ngự, thế này đúng là mối duyên trời ban! Không ngờ trong lúc vô tình họ đã giải cứu mợ chủ khỏi thủ đoạn độc ác của kẻ xấu.
Hơn nữa, không ngờ hai năm sau một đêm ân ái với nhau, Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển lại gặp gỡ, yêu nhau
rồi kết hôn trong tình trạng không hay biết gì?
Dương Tá vui vẻ hỏi Nam Ngự: “Sếp Nam, mợ chủ biết chưa?”
Nam Ngự nói: “Tạm thời tôi không định nói cho cô ấy biết”
Dương Tá không hiểu, nói cho Ngũ Vận Uyển biết chân tướng thì chẳng phải hai người đều sẽ vui hơn sao? Tại sao lại không nói?
Nam Ngự không giải thích lý do, anh chỉ bảo Dương Tá đi làm một việc.
Ở một phía khác, tòa soạn.
Buổi chiều, Ngũ Vận Uyển ra ngoài phỏng vấn, đến lúc trở lại phòng làm việc thì thấy đám người trong phòng lại đang ríu ra ríu rít bàn tán, cô chỉ cảm thấy đau cả đầu.
Ngũ Vận Uyển hỏi: “Các cô lại đang xem cái gì mà sôi nổi thế?”
Hiểu Mai kéo Ngũ Vận Uyển lại xem chung..
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Nam Ngự dịu dàng c** đ* ngủ của cô ra, hai tay của anh lướt nhẹ qua làn da trắng mịn của cô từng chút từng chút một để tay anh nhớ kỹ cơ thể của cô, sẽ không quên, cũng không nhận làm nữa, phải hòa làm một với cơ thể anh, vĩnh viễn triền miên, không bao giờ chia cách.Đêm nay, tình ý miên man, ** *n không dứt, quả là một đêm đẹp hoan lạc.Ngày hôm sau, Nam Ngự đến phòng làm việc với tinh thần phấn chấn, anh gọi Dương Tá đến.Anh nói với Dương Tá: “Cậu không cần điều tra chân tướng hai năm trước nữa, tôi đã biết người đàn ông tối đó lên giường với Ngũ Vận Uyển là ai rồi”Dương Tá giật mình nhìn sếp mình, tình tiết vở kịch chuyển biến bất ngờ ư?Anh ấy chưa kịp hỏi thì Nam Ngự đã hỏi: “Cậu còn nhớ hai năm trước tôi bị người bỏ thuốc trong rượu, lúc đó cậu đưa tôi đi, có phải là khách sạn Thế Kỷ không?”Anh muốn xác nhận với Dương Tả một lần nữa.“Đúng vậy, tối qua sếp gọi điện hỏi tôi...!khách sạn Thế Kỷ! Ôi trời ạ! Sếp Nam!”Dương Tá cũng mới nhớ ra Nam Ngự có ý gì, anh ấy hiểu ra, nói với vẻ kinh hãi: “Chẳng lẽ, người phụ nữ ngủ với sếp năm xưa chính là mợ chủ?”Nam Ngự gật đầu.Dương Tá cũng mừng thay cho Nam Ngự, thế này đúng là mối duyên trời ban! Không ngờ trong lúc vô tình họ đã giải cứu mợ chủ khỏi thủ đoạn độc ác của kẻ xấu.Hơn nữa, không ngờ hai năm sau một đêm ân ái với nhau, Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển lại gặp gỡ, yêu nhaurồi kết hôn trong tình trạng không hay biết gì?Dương Tá vui vẻ hỏi Nam Ngự: “Sếp Nam, mợ chủ biết chưa?”Nam Ngự nói: “Tạm thời tôi không định nói cho cô ấy biết”Dương Tá không hiểu, nói cho Ngũ Vận Uyển biết chân tướng thì chẳng phải hai người đều sẽ vui hơn sao? Tại sao lại không nói?Nam Ngự không giải thích lý do, anh chỉ bảo Dương Tá đi làm một việc.Ở một phía khác, tòa soạn.Buổi chiều, Ngũ Vận Uyển ra ngoài phỏng vấn, đến lúc trở lại phòng làm việc thì thấy đám người trong phòng lại đang ríu ra ríu rít bàn tán, cô chỉ cảm thấy đau cả đầu.Ngũ Vận Uyển hỏi: “Các cô lại đang xem cái gì mà sôi nổi thế?”Hiểu Mai kéo Ngũ Vận Uyển lại xem chung..