Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 353: Xin Lỗi Gặp Tắc Đường

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển không muốn đi.Lần trước cô đi ăn cơm, bị cả gia đình đối xửnhư thế, cô chịu đủ rồi, có thể tránh được thì tránh.Thế là cô nói: “Xin lỗi, e là chủ nhật tôi phải tăng ca.”Khương Linh cười, giọng lạnh lùng: “Tăng ca à.Không sao, chẳng phải em rể cô là sếp của cô à, bảo cậu ấy hủy lịch tăng ca của cô là được.Tôi không quan tâm, chủ nhật này cô nhất định phải tới”.Tại sao cô nhất định phải tới? Khương Linh sẽ tốt bụng mời cô đến ăn một bữa tử tế à?Ngũ Vận Uyển không từ chối bà ta được, đành phải đồng ý.Khương Linh cúp máy trong sự hài lòng, sau đó bà ta liếc Lâm Hải Sinh một cái, nói: “Không được tìm Ngũ Nhã Phân nữa, ông coi như bà ta chưa tỉnh lại đi."Vốn dĩ Lâm Hải Sinh còn muốn hỏi thêm về tình hình của Ngũ Nhã Phân, thấy khương Linh cúp máy, ông ta cũng cúi đầu im lặng, thầm nghĩ chờ chủ nhật con gái về ăn cơm thì lén hỏi cô.Nam Ngự thấy Ngũ Vận Uyển mày ủ mặt e thì biết chắc người ở đầu dây bên kia chẳng hề thân thiện.Nam Ngự hỏi cô: “Nếu không anh đi với em nhéNgữ Vận Uyển do dự giây lát, rồi nói: “Thôi, em đi một mình thì hơn.”Không phải Ngũ Vận Uyển không muốn cho Nam Ngự đến chỗ ba mình, chẳng qua với tình trạng gia đình cùng với bộ mặt của những người đó, cô không muốn anh bị cuốn vào một gia đình như thế.Nhất định Nam Ngự sẽ bảo vệ cô, đến lúc đó lại là một trò hề rối rắm.Cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm trước mặt Nam Ngự.Chủ nhật, Ngũ Vận Uyển đến nhà họ Lâm đúng như hẹn.Cửa nhà họ Lâm đóng chặt, cô nhẹ nhàng gõ cửa.Người giúp việc đi ra mở cửa, mời cô vào.Khương Linh đang ngồi ở sofa uống trà, Lâm Tiểu Như cùng với Nam Bá ngồi đối diện.Thấy Ngũ Vận Uyển tới, Khương Linh đứng dậy, ra vẻ đắc ý.Bà ta nói: “Sao bây giờ cô mới đến, cả nhà đều đang chờ cô đấy”Nam Ba quay đầu, anh ta vừa thấy người tới là Ngũ Vận Uyển, trong lòng hốt hoảng.Ngũ Vận Uyển nói: “Xin lỗi, gặp tắc đường”Nam Bá vội giảng hòa: “A, không sao, bọn anh cũng vừa mới đến.”Lâm Tiểu Như tỏ vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không muốn để ý đến Ngũ Vận Uyển, cũng chẳng thèm nhìn cô.Khương Linh nói với người giúp việc: “Nói với chồng tôi chuẩn bị ăn cơm.Không biết ông ấy ở phòng đọc làm gì nữa”Ngũ Vận Uyển cảm thấy hình như hôm nay Khương Linh vui vẻ hơn bình thường, thế mà lại không làm khó mình, chẳng lẽ có chuyện gì khiến bà ta vui à?Lâm Hải Sinh từ phòng đọc ra, thấy Ngữ Vận Uyển thì vô cùng phấn khởi.Lâm Hải Sinh mỉm cười, nói: “Vận Uyển, con đến rồi à.Đi thôi, chúng ta đi ăn”Ngũ Vận Uyển đi theo Lâm Hải Sinh đến chỗ bàn ăn..

Ngũ Vận Uyển không muốn đi.

Lần trước cô đi ăn cơm, bị cả gia đình đối xử

như thế, cô chịu đủ rồi, có thể tránh được thì tránh.

Thế là cô nói: “Xin lỗi, e là chủ nhật tôi phải tăng ca.”

Khương Linh cười, giọng lạnh lùng: “Tăng ca à.

Không sao, chẳng phải em rể cô là sếp của cô à, bảo cậu ấy hủy lịch tăng ca của cô là được.

Tôi không quan tâm, chủ nhật này cô nhất định phải tới”.

Tại sao cô nhất định phải tới? Khương Linh sẽ tốt bụng mời cô đến ăn một bữa tử tế à?

Ngũ Vận Uyển không từ chối bà ta được, đành phải đồng ý.

Khương Linh cúp máy trong sự hài lòng, sau đó bà ta liếc Lâm Hải Sinh một cái, nói: “Không được tìm Ngũ Nhã Phân nữa, ông coi như bà ta chưa tỉnh lại đi."

Vốn dĩ Lâm Hải Sinh còn muốn hỏi thêm về tình hình của Ngũ Nhã Phân, thấy khương Linh cúp máy, ông ta cũng cúi đầu im lặng, thầm nghĩ chờ chủ nhật con gái về ăn cơm thì lén hỏi cô.

Nam Ngự thấy Ngũ Vận Uyển mày ủ mặt e thì biết chắc người ở đầu dây bên kia chẳng hề thân thiện.

Nam Ngự hỏi cô: “Nếu không anh đi với em nhé

Ngữ Vận Uyển do dự giây lát, rồi nói: “Thôi, em đi một mình thì hơn.”

Không phải Ngũ Vận Uyển không muốn cho Nam Ngự đến chỗ ba mình, chẳng qua với tình trạng gia đình cùng với bộ mặt của những người đó, cô không muốn anh bị cuốn vào một gia đình như thế.

Nhất định Nam Ngự sẽ bảo vệ cô, đến lúc đó lại là một trò hề rối rắm.

Cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm trước mặt Nam Ngự.

Chủ nhật, Ngũ Vận Uyển đến nhà họ Lâm đúng như hẹn.

Cửa nhà họ Lâm đóng chặt, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

Người giúp việc đi ra mở cửa, mời cô vào.

Khương Linh đang ngồi ở sofa uống trà, Lâm Tiểu Như cùng với Nam Bá ngồi đối diện.

Thấy Ngũ Vận Uyển tới, Khương Linh đứng dậy, ra vẻ đắc ý.

Bà ta nói: “Sao bây giờ cô mới đến, cả nhà đều đang chờ cô đấy”

Nam Ba quay đầu, anh ta vừa thấy người tới là Ngũ Vận Uyển, trong lòng hốt hoảng.

Ngũ Vận Uyển nói: “Xin lỗi, gặp tắc đường”

Nam Bá vội giảng hòa: “A, không sao, bọn anh cũng vừa mới đến.”

Lâm Tiểu Như tỏ vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không muốn để ý đến Ngũ Vận Uyển, cũng chẳng thèm nhìn cô.

Khương Linh nói với người giúp việc: “Nói với chồng tôi chuẩn bị ăn cơm.

Không biết ông ấy ở phòng đọc làm gì nữa”

Ngũ Vận Uyển cảm thấy hình như hôm nay Khương Linh vui vẻ hơn bình thường, thế mà lại không làm khó mình, chẳng lẽ có chuyện gì khiến bà ta vui à?

Lâm Hải Sinh từ phòng đọc ra, thấy Ngữ Vận Uyển thì vô cùng phấn khởi.

Lâm Hải Sinh mỉm cười, nói: “Vận Uyển, con đến rồi à.

Đi thôi, chúng ta đi ăn”

Ngũ Vận Uyển đi theo Lâm Hải Sinh đến chỗ bàn ăn..

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Ngũ Vận Uyển không muốn đi.Lần trước cô đi ăn cơm, bị cả gia đình đối xửnhư thế, cô chịu đủ rồi, có thể tránh được thì tránh.Thế là cô nói: “Xin lỗi, e là chủ nhật tôi phải tăng ca.”Khương Linh cười, giọng lạnh lùng: “Tăng ca à.Không sao, chẳng phải em rể cô là sếp của cô à, bảo cậu ấy hủy lịch tăng ca của cô là được.Tôi không quan tâm, chủ nhật này cô nhất định phải tới”.Tại sao cô nhất định phải tới? Khương Linh sẽ tốt bụng mời cô đến ăn một bữa tử tế à?Ngũ Vận Uyển không từ chối bà ta được, đành phải đồng ý.Khương Linh cúp máy trong sự hài lòng, sau đó bà ta liếc Lâm Hải Sinh một cái, nói: “Không được tìm Ngũ Nhã Phân nữa, ông coi như bà ta chưa tỉnh lại đi."Vốn dĩ Lâm Hải Sinh còn muốn hỏi thêm về tình hình của Ngũ Nhã Phân, thấy khương Linh cúp máy, ông ta cũng cúi đầu im lặng, thầm nghĩ chờ chủ nhật con gái về ăn cơm thì lén hỏi cô.Nam Ngự thấy Ngũ Vận Uyển mày ủ mặt e thì biết chắc người ở đầu dây bên kia chẳng hề thân thiện.Nam Ngự hỏi cô: “Nếu không anh đi với em nhéNgữ Vận Uyển do dự giây lát, rồi nói: “Thôi, em đi một mình thì hơn.”Không phải Ngũ Vận Uyển không muốn cho Nam Ngự đến chỗ ba mình, chẳng qua với tình trạng gia đình cùng với bộ mặt của những người đó, cô không muốn anh bị cuốn vào một gia đình như thế.Nhất định Nam Ngự sẽ bảo vệ cô, đến lúc đó lại là một trò hề rối rắm.Cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm trước mặt Nam Ngự.Chủ nhật, Ngũ Vận Uyển đến nhà họ Lâm đúng như hẹn.Cửa nhà họ Lâm đóng chặt, cô nhẹ nhàng gõ cửa.Người giúp việc đi ra mở cửa, mời cô vào.Khương Linh đang ngồi ở sofa uống trà, Lâm Tiểu Như cùng với Nam Bá ngồi đối diện.Thấy Ngũ Vận Uyển tới, Khương Linh đứng dậy, ra vẻ đắc ý.Bà ta nói: “Sao bây giờ cô mới đến, cả nhà đều đang chờ cô đấy”Nam Ba quay đầu, anh ta vừa thấy người tới là Ngũ Vận Uyển, trong lòng hốt hoảng.Ngũ Vận Uyển nói: “Xin lỗi, gặp tắc đường”Nam Bá vội giảng hòa: “A, không sao, bọn anh cũng vừa mới đến.”Lâm Tiểu Như tỏ vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không muốn để ý đến Ngũ Vận Uyển, cũng chẳng thèm nhìn cô.Khương Linh nói với người giúp việc: “Nói với chồng tôi chuẩn bị ăn cơm.Không biết ông ấy ở phòng đọc làm gì nữa”Ngũ Vận Uyển cảm thấy hình như hôm nay Khương Linh vui vẻ hơn bình thường, thế mà lại không làm khó mình, chẳng lẽ có chuyện gì khiến bà ta vui à?Lâm Hải Sinh từ phòng đọc ra, thấy Ngữ Vận Uyển thì vô cùng phấn khởi.Lâm Hải Sinh mỉm cười, nói: “Vận Uyển, con đến rồi à.Đi thôi, chúng ta đi ăn”Ngũ Vận Uyển đi theo Lâm Hải Sinh đến chỗ bàn ăn..

Chương 353: Xin Lỗi Gặp Tắc Đường