Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 435: Rốt Cuộc Đã Có Chuyện Gì Xảy Ra Thế
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Nam Ngự nhạy bén chú ý thấy, hỏi: "Em lạnh à? Em khoác thêm áo khoác của anh đi.""Không cần, anh sẽ bị cảm mất""Em khoác lên đi"Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn nghe theo lời Nam Ngự nói, khoác áo trên người và cảm giác ấm hơn nhiều.Cô đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy Lâm Tiểu Như bị người ta trói tay sau lưng đang ngồi trên mặt đất, trong miệng còn bị bịt kín, tóc tai rối bời.Ngũ Vận Uyển giật mình kinh ngạc, "Nam Ngự, Lâm Tiểu Như làm sao vậy?"Lâm Tiểu Như trợn trừng mắt, không có cách nào nói chuyện được.Cô ta vừa nhìn thấy Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển tới, đã vô cùng sợ hãi.Nam Ngự cười lạnh, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên có người xông vào!Chỉ thấy Nam Bá dẫn theo phương Linh thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ, cảm giác như anh ta đã tốn rất nhiều sức lực mới chạy tới đây.Ngũ Vận Uyển càng chấn động hơn! Lâm Tiểu Như bị người ta bắt cóc à? Sao có nhiều người tới đây vậy? Ngay cả Khương Linh cũng đi cùng.Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?Nam Ngự cũng bất ngờ khi thấy bọn họ tự nhiên xông vào như vậy nhưng lại nhanh chóng hiểu ra.Sau khi Lâm Tiểu Như bị đưa đi, Nam Bá và Khương Linh không phải kẻ ngốc, chắc chắn đoán được là mình ra tay.Nhưng bọn họ không tìm được cô ta ở đâu nên đành phải ở trong chỗ tối ngầm theo dõi mình mới đến được chỗ này.Chẳng qua bọn họ tưởng qua đây là có thể thay đổi được gì sao?Nam Ngự cười lạnh, lười để ý tới bọn họ.Mà lúc này, Khương Linh đã khóc tới đầm đìa nước mắt, lập tức quỳ xuống trước mặt Nam Ngự, gào khóc thảm thiết."Sếp Nam à sếp Nam, cậu đại nhân đại lượng tha cho Tiểu Như nhà chúng tôi đi! Các người muốn trả thù thì cứ nhằm vào tôi đây này! Tôi van xin cậu! Van xin cậu đấy!".
Nam Ngự nhạy bén chú ý thấy, hỏi: "Em lạnh à? Em khoác thêm áo khoác của anh đi."
"Không cần, anh sẽ bị cảm mất"
"Em khoác lên đi"
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn nghe theo lời Nam Ngự nói, khoác áo trên người và cảm giác ấm hơn nhiều.
Cô đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy Lâm Tiểu Như bị người ta trói tay sau lưng đang ngồi trên mặt đất, trong miệng còn bị bịt kín, tóc tai rối bời.
Ngũ Vận Uyển giật mình kinh ngạc, "Nam Ngự, Lâm Tiểu Như làm sao vậy?"
Lâm Tiểu Như trợn trừng mắt, không có cách nào nói chuyện được.
Cô ta vừa nhìn thấy Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển tới, đã vô cùng sợ hãi.
Nam Ngự cười lạnh, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên có người xông vào!
Chỉ thấy Nam Bá dẫn theo phương Linh thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ, cảm giác như anh ta đã tốn rất nhiều sức lực mới chạy tới đây.
Ngũ Vận Uyển càng chấn động hơn! Lâm Tiểu Như bị người ta bắt cóc à? Sao có nhiều người tới đây vậy? Ngay cả Khương Linh cũng đi cùng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?
Nam Ngự cũng bất ngờ khi thấy bọn họ tự nhiên xông vào như vậy nhưng lại nhanh chóng hiểu ra.
Sau khi Lâm Tiểu Như bị đưa đi, Nam Bá và Khương Linh không phải kẻ ngốc, chắc chắn đoán được là mình ra tay.
Nhưng bọn họ không tìm được cô ta ở đâu nên đành phải ở trong chỗ tối ngầm theo dõi mình mới đến được chỗ này.
Chẳng qua bọn họ tưởng qua đây là có thể thay đổi được gì sao?
Nam Ngự cười lạnh, lười để ý tới bọn họ.
Mà lúc này, Khương Linh đã khóc tới đầm đìa nước mắt, lập tức quỳ xuống trước mặt Nam Ngự, gào khóc thảm thiết.
"Sếp Nam à sếp Nam, cậu đại nhân đại lượng tha cho Tiểu Như nhà chúng tôi đi! Các người muốn trả thù thì cứ nhằm vào tôi đây này! Tôi van xin cậu! Van xin cậu đấy!".
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Nam Ngự nhạy bén chú ý thấy, hỏi: "Em lạnh à? Em khoác thêm áo khoác của anh đi.""Không cần, anh sẽ bị cảm mất""Em khoác lên đi"Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn nghe theo lời Nam Ngự nói, khoác áo trên người và cảm giác ấm hơn nhiều.Cô đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy Lâm Tiểu Như bị người ta trói tay sau lưng đang ngồi trên mặt đất, trong miệng còn bị bịt kín, tóc tai rối bời.Ngũ Vận Uyển giật mình kinh ngạc, "Nam Ngự, Lâm Tiểu Như làm sao vậy?"Lâm Tiểu Như trợn trừng mắt, không có cách nào nói chuyện được.Cô ta vừa nhìn thấy Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển tới, đã vô cùng sợ hãi.Nam Ngự cười lạnh, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên có người xông vào!Chỉ thấy Nam Bá dẫn theo phương Linh thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ, cảm giác như anh ta đã tốn rất nhiều sức lực mới chạy tới đây.Ngũ Vận Uyển càng chấn động hơn! Lâm Tiểu Như bị người ta bắt cóc à? Sao có nhiều người tới đây vậy? Ngay cả Khương Linh cũng đi cùng.Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?Nam Ngự cũng bất ngờ khi thấy bọn họ tự nhiên xông vào như vậy nhưng lại nhanh chóng hiểu ra.Sau khi Lâm Tiểu Như bị đưa đi, Nam Bá và Khương Linh không phải kẻ ngốc, chắc chắn đoán được là mình ra tay.Nhưng bọn họ không tìm được cô ta ở đâu nên đành phải ở trong chỗ tối ngầm theo dõi mình mới đến được chỗ này.Chẳng qua bọn họ tưởng qua đây là có thể thay đổi được gì sao?Nam Ngự cười lạnh, lười để ý tới bọn họ.Mà lúc này, Khương Linh đã khóc tới đầm đìa nước mắt, lập tức quỳ xuống trước mặt Nam Ngự, gào khóc thảm thiết."Sếp Nam à sếp Nam, cậu đại nhân đại lượng tha cho Tiểu Như nhà chúng tôi đi! Các người muốn trả thù thì cứ nhằm vào tôi đây này! Tôi van xin cậu! Van xin cậu đấy!".