Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 444: Hay Là Anh Mềm Lòng Rồi

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Lâm Tiểu Như và Khương Linh đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vẫn chưa kịp hoàn hồn.Nam Bá vừa mừng rỡ lại vừa cảm thấy nghi hoặc, tại sao Nam Ngự lại đột nhiên bảo bọn họ dừng lại?Anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, nếu đã có cơ hội thì phải cứu bọn họ, anh ta nhanh chóng cởi dây trói cho Lâm Tiểu Như, một tay đỡ cô ta, một tay đỡ Khương Linh.“Nam Bá!” Lâm Tiểu Như thấy hình như mình đã được cứu, rúc vào lòng Nam Bá và khóc lóc thảm thiết.Khương Linh cũng bắt đầu nức nở, bà ta hoàn toàn sợ đến ngây ngốc luôn rồi.Bà ta đã lớn tuổi như vậy mà suýt chút nữa còn bị người ta trút thuốc mê, già đầu rồi mà còn không bảo vệ được tiết tháo.Nếu để người khác biết được chuyện này thì bà ta sẽ chẳng còn gì cả, e rằng Lâm Hải Sinh sẽ ruồng bỏ bà ta, đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Lâm!Lúc này Ngũ Vận Uyển cũng ngẩn ra, cô thầm nghĩ Nam Ngự bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đổi ý? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hay là anh mềm lòng rồi?Lúc này sắc mặt của Nam Ngự rất hậm hực, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh.Anh nhìn Ngũ Vận Uyển, giọng điệu đột nhiên mang theo vẻ áy náy, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi em, e là anh không thể ra tay với Lâm Tiểu Như được.”Nam Ngự cứ buông tha cho mẹ con Lâm Tiểu Như như vậy sao?Ngũ Vận Uyển rất khó hiểu, tại sao Dương Tá vừa nhận một cuộc gọi thì Nam Ngự lại lập tức biến sắc? Cô thấy hơi kỳ lạ, đây không giống tác phong làm việc của Nam Ngự cho lắm.Nam Ngự thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, nhưng anh thực sự không thể hành hạ Lâm Tiểu Như được nữa.Anh nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển và nói: “Vận Uyển, lát nữa anh sẽ giải thích với em."Vừa rồi khi nhận được tin tức từ Dương Tá, Nam Ngự đã rất kinh ngạc.Anh không thể ngờ rằng lại có thể là cô ta!Nam Ngự căn dặn Dương Tá: “Thả bọn họ đi đi.Anh ở lại chăm sóc cho mọi Nam, đưa cô ấy về nhà rồi lại đến gặp tôi”Nam Bá nghe anh nói vậy thì nhanh chóng đưa Lâm Tiểu Như và Khương Linh rời đi.Nam Ngự cũng vội vàng theo bọn họ rời khỏi đó.Trong kho lạnh vẫn rất lạnh, Nam Ngự đi theo đám người Lâm Tiểu Như, để lại có một mình ở đó, cô càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.Không ngờ Nam Ngự lại bỏ mặc mình.Mà đi cùng Lâm Tiểu Như.Lúc này, trợ lý Dương Ta nói với Ngũ Vận Uyển: “Mợ chủ, đi thôi, để tôi đưa mợ về nhà”.

Lâm Tiểu Như và Khương Linh đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Nam Bá vừa mừng rỡ lại vừa cảm thấy nghi hoặc, tại sao Nam Ngự lại đột nhiên bảo bọn họ dừng lại?

Anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, nếu đã có cơ hội thì phải cứu bọn họ, anh ta nhanh chóng cởi dây trói cho Lâm Tiểu Như, một tay đỡ cô ta, một tay đỡ Khương Linh.

“Nam Bá!” Lâm Tiểu Như thấy hình như mình đã được cứu, rúc vào lòng Nam Bá và khóc lóc thảm thiết.

Khương Linh cũng bắt đầu nức nở, bà ta hoàn toàn sợ đến ngây ngốc luôn rồi.

Bà ta đã lớn tuổi như vậy mà suýt chút nữa còn bị người ta trút thuốc mê, già đầu rồi mà còn không bảo vệ được tiết tháo.

Nếu để người khác biết được chuyện này thì bà ta sẽ chẳng còn gì cả, e rằng Lâm Hải Sinh sẽ ruồng bỏ bà ta, đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Lâm!

Lúc này Ngũ Vận Uyển cũng ngẩn ra, cô thầm nghĩ Nam Ngự bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đổi ý? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hay là anh mềm lòng rồi?

Lúc này sắc mặt của Nam Ngự rất hậm hực, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh.

Anh nhìn Ngũ Vận Uyển, giọng điệu đột nhiên mang theo vẻ áy náy, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi em, e là anh không thể ra tay với Lâm Tiểu Như được.”

Nam Ngự cứ buông tha cho mẹ con Lâm Tiểu Như như vậy sao?

Ngũ Vận Uyển rất khó hiểu, tại sao Dương Tá vừa nhận một cuộc gọi thì Nam Ngự lại lập tức biến sắc? Cô thấy hơi kỳ lạ, đây không giống tác phong làm việc của Nam Ngự cho lắm.

Nam Ngự thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, nhưng anh thực sự không thể hành hạ Lâm Tiểu Như được nữa.

Anh nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển và nói: “Vận Uyển, lát nữa anh sẽ giải thích với em."

Vừa rồi khi nhận được tin tức từ Dương Tá, Nam Ngự đã rất kinh ngạc.

Anh không thể ngờ rằng lại có thể là cô ta!

Nam Ngự căn dặn Dương Tá: “Thả bọn họ đi đi.

Anh ở lại chăm sóc cho mọi Nam, đưa cô ấy về nhà rồi lại đến gặp tôi”

Nam Bá nghe anh nói vậy thì nhanh chóng đưa Lâm Tiểu Như và Khương Linh rời đi.

Nam Ngự cũng vội vàng theo bọn họ rời khỏi đó.

Trong kho lạnh vẫn rất lạnh, Nam Ngự đi theo đám người Lâm Tiểu Như, để lại có một mình ở đó, cô càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Không ngờ Nam Ngự lại bỏ mặc mình.

Mà đi cùng Lâm Tiểu Như.

Lúc này, trợ lý Dương Ta nói với Ngũ Vận Uyển: “Mợ chủ, đi thôi, để tôi đưa mợ về nhà”.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Lâm Tiểu Như và Khương Linh đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vẫn chưa kịp hoàn hồn.Nam Bá vừa mừng rỡ lại vừa cảm thấy nghi hoặc, tại sao Nam Ngự lại đột nhiên bảo bọn họ dừng lại?Anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, nếu đã có cơ hội thì phải cứu bọn họ, anh ta nhanh chóng cởi dây trói cho Lâm Tiểu Như, một tay đỡ cô ta, một tay đỡ Khương Linh.“Nam Bá!” Lâm Tiểu Như thấy hình như mình đã được cứu, rúc vào lòng Nam Bá và khóc lóc thảm thiết.Khương Linh cũng bắt đầu nức nở, bà ta hoàn toàn sợ đến ngây ngốc luôn rồi.Bà ta đã lớn tuổi như vậy mà suýt chút nữa còn bị người ta trút thuốc mê, già đầu rồi mà còn không bảo vệ được tiết tháo.Nếu để người khác biết được chuyện này thì bà ta sẽ chẳng còn gì cả, e rằng Lâm Hải Sinh sẽ ruồng bỏ bà ta, đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Lâm!Lúc này Ngũ Vận Uyển cũng ngẩn ra, cô thầm nghĩ Nam Ngự bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đổi ý? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hay là anh mềm lòng rồi?Lúc này sắc mặt của Nam Ngự rất hậm hực, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh.Anh nhìn Ngũ Vận Uyển, giọng điệu đột nhiên mang theo vẻ áy náy, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi em, e là anh không thể ra tay với Lâm Tiểu Như được.”Nam Ngự cứ buông tha cho mẹ con Lâm Tiểu Như như vậy sao?Ngũ Vận Uyển rất khó hiểu, tại sao Dương Tá vừa nhận một cuộc gọi thì Nam Ngự lại lập tức biến sắc? Cô thấy hơi kỳ lạ, đây không giống tác phong làm việc của Nam Ngự cho lắm.Nam Ngự thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, nhưng anh thực sự không thể hành hạ Lâm Tiểu Như được nữa.Anh nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển và nói: “Vận Uyển, lát nữa anh sẽ giải thích với em."Vừa rồi khi nhận được tin tức từ Dương Tá, Nam Ngự đã rất kinh ngạc.Anh không thể ngờ rằng lại có thể là cô ta!Nam Ngự căn dặn Dương Tá: “Thả bọn họ đi đi.Anh ở lại chăm sóc cho mọi Nam, đưa cô ấy về nhà rồi lại đến gặp tôi”Nam Bá nghe anh nói vậy thì nhanh chóng đưa Lâm Tiểu Như và Khương Linh rời đi.Nam Ngự cũng vội vàng theo bọn họ rời khỏi đó.Trong kho lạnh vẫn rất lạnh, Nam Ngự đi theo đám người Lâm Tiểu Như, để lại có một mình ở đó, cô càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.Không ngờ Nam Ngự lại bỏ mặc mình.Mà đi cùng Lâm Tiểu Như.Lúc này, trợ lý Dương Ta nói với Ngũ Vận Uyển: “Mợ chủ, đi thôi, để tôi đưa mợ về nhà”.

Chương 444: Hay Là Anh Mềm Lòng Rồi