Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 445: Blogger “trở Về Quá Khứ”
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bấy giờ Ngũ Vận Uyển mới lấy lại tinh thần, cô gật đầu.Trên đường về, Ngũ Vận Uyển hỏi Dương Tá: “Dương Tả, tại sao Nam Ngự lại đột nhiên thay đổi thái độ, tha cho mẹ con Lâm Tiểu Như?”“Chuyện này.” Dương Tá ấp úng, lấp l**m cho qua chuyện, “Mợ chủ, mợ đừng làm khó tối nữa, khi nào về mợ hãy hỏi cậu Nam ấy”Ngũ Vận Uyển lờ mờ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, có lẽ là liên quan đến chuyện riêng tư của Nam Ngự, cô cũng không tiện hỏi nhiều.Mặc dù cô cũng không muốn nhìn thấy Lâm Tiểu Như bị hành hạ, nhưng rốt cuộc Nam Ngự làm sao vậy? Điều này đã trở thành điều bí ẩn vấn vương trong lòng Ngũ Vận Uyển.Trong lòng cô cảm thấy rất bất an.Liệu Nam Ngự sẽ bỏ rơi cô giống như Nam Bá không?Ngũ Vận Uyển biết rằng suy nghĩ này của mình thật nực cười, nhưng cô vẫn rất để tâm đến Nam Ngự.Cô đã từng mất đi Nam Bá, cô không thể để Nam Ngự lại bị người ta cướp đi như vậy được.Một mình Ngũ Vận Uyển cô đơn trong căn nhà, Nam Ngự cũng không gọi điện về.Không biết lúc nào anh mới có thể về.Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, Ngũ Vận Uyển bảo người giúp việc về nhà.Ngũ Vận Uyển lên mạng mới biết tin tức sáng nay đã ngập tràn ở khắp nơi.Tất cả đều là chuyện xấu mà Lâm Tiểu Như đã làm vào hai năm trước, toàn bộ đều bị phanh phui.Cô nghĩ chắc chắn là do Nam Ngự động tay động chân vào, người bình thường không thể điều khiển được toàn bộ phương tiện truyền thống của cả thành phố S được.Cũng may là Nam Ngự đã kịp thời tìm ra chân tướng của hai năm trước, nếu không thì Ngũ Vận Uyển không biết mình còn phải gánh nỗi oan ức này đến bao giờ nữa.Có đôi khi sự thật đến vô cùng muộn màng, tổn thương mà người trong cuộc phải gánh chịu là điều không thể đong đếm được.Kim đồng hồ treo tường đã chỉ mười một giờ đêm, Nam Ngự vẫn không có tin tức gì, Ngũ Vận Uyển cũng không muốn gọi cho anh.Cô thà một mình ngây ngốc chờ đợi cũng không muốn quấy rầy anh, khiến anh phiền lòng.Ngũ Vận Uyển lướt Weibo một cách buồn tẻ.n Weibo tràn đầy bình luận mắng chửi Lâm Tiểu Như và Khương Linh.Sựtrừng phạt mà hôm nay hai mẹ con bọn họ nhận được không hề nhẹ.Cô nhìn thấy hôm nay blogger “Trở về quá khứ” kia lại vào xem Weibo của cô, thậm chí còn like bài đăng của cô.Ngũ Vận Uyển thấy blogger này khá thần bí nên bèn nhấn theo dõi lại..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bấy giờ Ngũ Vận Uyển mới lấy lại tinh thần, cô gật đầu.
Trên đường về, Ngũ Vận Uyển hỏi Dương Tá: “Dương Tả, tại sao Nam Ngự lại đột nhiên thay đổi thái độ, tha cho mẹ con Lâm Tiểu Như?”
“Chuyện này.” Dương Tá ấp úng, lấp l**m cho qua chuyện, “Mợ chủ, mợ đừng làm khó tối nữa, khi nào về mợ hãy hỏi cậu Nam ấy”
Ngũ Vận Uyển lờ mờ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, có lẽ là liên quan đến chuyện riêng tư của Nam Ngự, cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Mặc dù cô cũng không muốn nhìn thấy Lâm Tiểu Như bị hành hạ, nhưng rốt cuộc Nam Ngự làm sao vậy? Điều này đã trở thành điều bí ẩn vấn vương trong lòng Ngũ Vận Uyển.
Trong lòng cô cảm thấy rất bất an.
Liệu Nam Ngự sẽ bỏ rơi cô giống như Nam Bá không?
Ngũ Vận Uyển biết rằng suy nghĩ này của mình thật nực cười, nhưng cô vẫn rất để tâm đến Nam Ngự.
Cô đã từng mất đi Nam Bá, cô không thể để Nam Ngự lại bị người ta cướp đi như vậy được.
Một mình Ngũ Vận Uyển cô đơn trong căn nhà, Nam Ngự cũng không gọi điện về.
Không biết lúc nào anh mới có thể về.
Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, Ngũ Vận Uyển bảo người giúp việc về nhà.
Ngũ Vận Uyển lên mạng mới biết tin tức sáng nay đã ngập tràn ở khắp nơi.
Tất cả đều là chuyện xấu mà Lâm Tiểu Như đã làm vào hai năm trước, toàn bộ đều bị phanh phui.
Cô nghĩ chắc chắn là do Nam Ngự động tay động chân vào, người bình thường không thể điều khiển được toàn bộ phương tiện truyền thống của cả thành phố S được.
Cũng may là Nam Ngự đã kịp thời tìm ra chân tướng của hai năm trước, nếu không thì Ngũ Vận Uyển không biết mình còn phải gánh nỗi oan ức này đến bao giờ nữa.
Có đôi khi sự thật đến vô cùng muộn màng, tổn thương mà người trong cuộc phải gánh chịu là điều không thể đong đếm được.
Kim đồng hồ treo tường đã chỉ mười một giờ đêm, Nam Ngự vẫn không có tin tức gì, Ngũ Vận Uyển cũng không muốn gọi cho anh.
Cô thà một mình ngây ngốc chờ đợi cũng không muốn quấy rầy anh, khiến anh phiền lòng.
Ngũ Vận Uyển lướt Weibo một cách buồn tẻ.
n Weibo tràn đầy bình luận mắng chửi Lâm Tiểu Như và Khương Linh.
Sự
trừng phạt mà hôm nay hai mẹ con bọn họ nhận được không hề nhẹ.
Cô nhìn thấy hôm nay blogger “Trở về quá khứ” kia lại vào xem Weibo của cô, thậm chí còn like bài đăng của cô.
Ngũ Vận Uyển thấy blogger này khá thần bí nên bèn nhấn theo dõi lại.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bấy giờ Ngũ Vận Uyển mới lấy lại tinh thần, cô gật đầu.Trên đường về, Ngũ Vận Uyển hỏi Dương Tá: “Dương Tả, tại sao Nam Ngự lại đột nhiên thay đổi thái độ, tha cho mẹ con Lâm Tiểu Như?”“Chuyện này.” Dương Tá ấp úng, lấp l**m cho qua chuyện, “Mợ chủ, mợ đừng làm khó tối nữa, khi nào về mợ hãy hỏi cậu Nam ấy”Ngũ Vận Uyển lờ mờ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, có lẽ là liên quan đến chuyện riêng tư của Nam Ngự, cô cũng không tiện hỏi nhiều.Mặc dù cô cũng không muốn nhìn thấy Lâm Tiểu Như bị hành hạ, nhưng rốt cuộc Nam Ngự làm sao vậy? Điều này đã trở thành điều bí ẩn vấn vương trong lòng Ngũ Vận Uyển.Trong lòng cô cảm thấy rất bất an.Liệu Nam Ngự sẽ bỏ rơi cô giống như Nam Bá không?Ngũ Vận Uyển biết rằng suy nghĩ này của mình thật nực cười, nhưng cô vẫn rất để tâm đến Nam Ngự.Cô đã từng mất đi Nam Bá, cô không thể để Nam Ngự lại bị người ta cướp đi như vậy được.Một mình Ngũ Vận Uyển cô đơn trong căn nhà, Nam Ngự cũng không gọi điện về.Không biết lúc nào anh mới có thể về.Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, Ngũ Vận Uyển bảo người giúp việc về nhà.Ngũ Vận Uyển lên mạng mới biết tin tức sáng nay đã ngập tràn ở khắp nơi.Tất cả đều là chuyện xấu mà Lâm Tiểu Như đã làm vào hai năm trước, toàn bộ đều bị phanh phui.Cô nghĩ chắc chắn là do Nam Ngự động tay động chân vào, người bình thường không thể điều khiển được toàn bộ phương tiện truyền thống của cả thành phố S được.Cũng may là Nam Ngự đã kịp thời tìm ra chân tướng của hai năm trước, nếu không thì Ngũ Vận Uyển không biết mình còn phải gánh nỗi oan ức này đến bao giờ nữa.Có đôi khi sự thật đến vô cùng muộn màng, tổn thương mà người trong cuộc phải gánh chịu là điều không thể đong đếm được.Kim đồng hồ treo tường đã chỉ mười một giờ đêm, Nam Ngự vẫn không có tin tức gì, Ngũ Vận Uyển cũng không muốn gọi cho anh.Cô thà một mình ngây ngốc chờ đợi cũng không muốn quấy rầy anh, khiến anh phiền lòng.Ngũ Vận Uyển lướt Weibo một cách buồn tẻ.n Weibo tràn đầy bình luận mắng chửi Lâm Tiểu Như và Khương Linh.Sựtrừng phạt mà hôm nay hai mẹ con bọn họ nhận được không hề nhẹ.Cô nhìn thấy hôm nay blogger “Trở về quá khứ” kia lại vào xem Weibo của cô, thậm chí còn like bài đăng của cô.Ngũ Vận Uyển thấy blogger này khá thần bí nên bèn nhấn theo dõi lại..