Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…
Chương 477: Nam Ngự Vẫn Yêu Cô
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nam Ngự cảm thấy đây là lúc thích hợp để giải thích rõ ràng với Ngũ Vận Uyển.Anh lưu luyến buông cô ra, thấp giọng nói: "Ngũ Vận Uyển, em còn nhớ anh từng nói với em chuyện khi nhỏ anh được một bé gái cứu không?""Nhớ chứ, anh còn cho em xem cả ảnh nữa cơ mà." Ngũ Vận Uyển không biết tại sao Nam Ngự lại đột nhiên nhắc tới việc này."Lâm Tiểu Như chính là bé gái cứu anh năm đó.""Sao cơ.."Đôi mắt Ngũ Vận Uyển trợn tròn, cảm thấy khó mà tin nổi.Chuyện này...!chuyện này chỉ trùng hợp thôi, đúng không?"Sao có thể là Lâm Tiểu Như được, các anh đã điều tra kỹ chưa?" Ngũ Vận Uyển vẫn không thể tin được đây là sự thật.Không phải cô không muốn tin mà do cô hiểu Lâm Tiểu Như quá rõ, sao cô ta có thể nhiệt tình giúp đỡ một người xa lạ như thế được?Nam Ngự trả lời: "Có lẽ đúng vậy thật.Dù địa điểm chụp bức ảnh hay danh sách những người mua hàng phiên bản giới hạn, Lâm Tiểu Như đều phù hợp nhất.Hơn nữa đối chiếu về mặt thời gian, tuổi tác của cô ta cũng khá khớp."Ngũ Vận Uyển nhớ lại tấm ảnh Nam Ngự cho mình xem trước đó.Trong ảnh là một cô bé mặc váy công chúa Disney phiên bản giới hạn, Lâm Tiểu Như cũng có một chiếc váy kiểu ấy.Vốn cô còn nghĩ đó chỉ là trùng hợp, không ngờ lại đúng là Lâm Tiểu Như.Nam Ngự hổ thẹn nói: "Anh biết Lâm Tiểu Như nợ em rất nhiều.Nhưng cô ta có ơn với anh, anh không thể không trả ơn cô ta được."Cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng hiểu, hành động khác thường của Nam Ngự mấy ngày nay đều vì báo đáp ơn cứu mạng của Lâm Tiểu Như chứ không phải do anh thật lòng muốn giúp đỡ cô ta.Nam Ngự vẫn yêu cô."Nam Ngự, em hiểu" Sau một thoáng trầm tư, cô nói: “Nếu là em, em cũng sẽ làm như anh vậy."Vầng trán vốn nhíu chặt của Nam Ngự lập tức dãn ra.Dường như Ngũ Vận Uyển lại nghĩ tới điều gì, cô nhíu mày: “Nhưng ít nhất anh cũng phải gọi điện thoại về báo cho em một tiếng chứ? Em đã rất lo lắng cho anh, sợ anh gặp nguy hiểm thế mà anh lại tàn nhẫn vứt em ở nhà một mình như vậy."Giọng nói của Ngũ Vận Uyển mang theo chút oán giận, dưới ánh đèn đêm, gò má mềm mại, đẹp đẽ của cô vương giận hờn khiến trái tim Nam Ngự rung động..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Ngự cảm thấy đây là lúc thích hợp để giải thích rõ ràng với Ngũ Vận Uyển.
Anh lưu luyến buông cô ra, thấp giọng nói: "Ngũ Vận Uyển, em còn nhớ anh từng nói với em chuyện khi nhỏ anh được một bé gái cứu không?"
"Nhớ chứ, anh còn cho em xem cả ảnh nữa cơ mà." Ngũ Vận Uyển không biết tại sao Nam Ngự lại đột nhiên nhắc tới việc này.
"Lâm Tiểu Như chính là bé gái cứu anh năm đó."
"Sao cơ.."
Đôi mắt Ngũ Vận Uyển trợn tròn, cảm thấy khó mà tin nổi.
Chuyện này...!chuyện này chỉ trùng hợp thôi, đúng không?
"Sao có thể là Lâm Tiểu Như được, các anh đã điều tra kỹ chưa?" Ngũ Vận Uyển vẫn không thể tin được đây là sự thật.
Không phải cô không muốn tin mà do cô hiểu Lâm Tiểu Như quá rõ, sao cô ta có thể nhiệt tình giúp đỡ một người xa lạ như thế được?
Nam Ngự trả lời: "Có lẽ đúng vậy thật.
Dù địa điểm chụp bức ảnh hay danh sách những người mua hàng phiên bản giới hạn, Lâm Tiểu Như đều phù hợp nhất.
Hơn nữa đối chiếu về mặt thời gian, tuổi tác của cô ta cũng khá khớp."
Ngũ Vận Uyển nhớ lại tấm ảnh Nam Ngự cho mình xem trước đó.
Trong ảnh là một cô bé mặc váy công chúa Disney phiên bản giới hạn, Lâm Tiểu Như cũng có một chiếc váy kiểu ấy.
Vốn cô còn nghĩ đó chỉ là trùng hợp, không ngờ lại đúng là Lâm Tiểu Như.
Nam Ngự hổ thẹn nói: "Anh biết Lâm Tiểu Như nợ em rất nhiều.
Nhưng cô ta có ơn với anh, anh không thể không trả ơn cô ta được."
Cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng hiểu, hành động khác thường của Nam Ngự mấy ngày nay đều vì báo đáp ơn cứu mạng của Lâm Tiểu Như chứ không phải do anh thật lòng muốn giúp đỡ cô ta.
Nam Ngự vẫn yêu cô.
"Nam Ngự, em hiểu" Sau một thoáng trầm tư, cô nói: “Nếu là em, em cũng sẽ làm như anh vậy."
Vầng trán vốn nhíu chặt của Nam Ngự lập tức dãn ra.
Dường như Ngũ Vận Uyển lại nghĩ tới điều gì, cô nhíu mày: “Nhưng ít nhất anh cũng phải gọi điện thoại về báo cho em một tiếng chứ? Em đã rất lo lắng cho anh, sợ anh gặp nguy hiểm thế mà anh lại tàn nhẫn vứt em ở nhà một mình như vậy."
Giọng nói của Ngũ Vận Uyển mang theo chút oán giận, dưới ánh đèn đêm, gò má mềm mại, đẹp đẽ của cô vương giận hờn khiến trái tim Nam Ngự rung động.
.
Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nam Ngự cảm thấy đây là lúc thích hợp để giải thích rõ ràng với Ngũ Vận Uyển.Anh lưu luyến buông cô ra, thấp giọng nói: "Ngũ Vận Uyển, em còn nhớ anh từng nói với em chuyện khi nhỏ anh được một bé gái cứu không?""Nhớ chứ, anh còn cho em xem cả ảnh nữa cơ mà." Ngũ Vận Uyển không biết tại sao Nam Ngự lại đột nhiên nhắc tới việc này."Lâm Tiểu Như chính là bé gái cứu anh năm đó.""Sao cơ.."Đôi mắt Ngũ Vận Uyển trợn tròn, cảm thấy khó mà tin nổi.Chuyện này...!chuyện này chỉ trùng hợp thôi, đúng không?"Sao có thể là Lâm Tiểu Như được, các anh đã điều tra kỹ chưa?" Ngũ Vận Uyển vẫn không thể tin được đây là sự thật.Không phải cô không muốn tin mà do cô hiểu Lâm Tiểu Như quá rõ, sao cô ta có thể nhiệt tình giúp đỡ một người xa lạ như thế được?Nam Ngự trả lời: "Có lẽ đúng vậy thật.Dù địa điểm chụp bức ảnh hay danh sách những người mua hàng phiên bản giới hạn, Lâm Tiểu Như đều phù hợp nhất.Hơn nữa đối chiếu về mặt thời gian, tuổi tác của cô ta cũng khá khớp."Ngũ Vận Uyển nhớ lại tấm ảnh Nam Ngự cho mình xem trước đó.Trong ảnh là một cô bé mặc váy công chúa Disney phiên bản giới hạn, Lâm Tiểu Như cũng có một chiếc váy kiểu ấy.Vốn cô còn nghĩ đó chỉ là trùng hợp, không ngờ lại đúng là Lâm Tiểu Như.Nam Ngự hổ thẹn nói: "Anh biết Lâm Tiểu Như nợ em rất nhiều.Nhưng cô ta có ơn với anh, anh không thể không trả ơn cô ta được."Cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng hiểu, hành động khác thường của Nam Ngự mấy ngày nay đều vì báo đáp ơn cứu mạng của Lâm Tiểu Như chứ không phải do anh thật lòng muốn giúp đỡ cô ta.Nam Ngự vẫn yêu cô."Nam Ngự, em hiểu" Sau một thoáng trầm tư, cô nói: “Nếu là em, em cũng sẽ làm như anh vậy."Vầng trán vốn nhíu chặt của Nam Ngự lập tức dãn ra.Dường như Ngũ Vận Uyển lại nghĩ tới điều gì, cô nhíu mày: “Nhưng ít nhất anh cũng phải gọi điện thoại về báo cho em một tiếng chứ? Em đã rất lo lắng cho anh, sợ anh gặp nguy hiểm thế mà anh lại tàn nhẫn vứt em ở nhà một mình như vậy."Giọng nói của Ngũ Vận Uyển mang theo chút oán giận, dưới ánh đèn đêm, gò má mềm mại, đẹp đẽ của cô vương giận hờn khiến trái tim Nam Ngự rung động..