Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 482: Trễ Thế Này Cô Tìm Tôi Làm Gì

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Lúc nhỏ có một lần đến công viên giải trí chơi, Lâm Hải Sinh mua cho Ngũ Vận Uyển và Lâm Tiểu Như mỗi người một cây kẹo bông gòn, cũng là màu hồng phấn, màu sắc thuộc về công chúa.Đó là lần đầu tiên Lâm Hải Sinh mua đồ ăn cho cô, cô rất vui vẻ, cũng rất thích.Nhưng Lâm Tiểu Như ghen tị với cô, thừa dịp Lâm Hải Sinh xếp hàng đã làm rơi kẹo bông gòn trong tay cô xuống đất.Kẹo bông gòn rơi trên mặt đất, cô ta còn hung hăng giẫm lên, kẹo bông gòn hồng hồng trở nên bẩn thỉu trong nháy mắt.Ngũ Vận Uyển rất khó chịu.Lâm Hải Sinh không biết gì còn trách cô một trận, về sau cũng không bao giờ mua gì cho cô nữa.Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, cô luôn cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ cô có Nam Ngự ở bên cạnh thương yêu mình, cô cảm thấy thỏa mãn rồi.Ngũ Vận Uyển ngồi xuống ôm lấy Nam Ngự, ôm rất chặt.Cô nói với anh: “Nam Ngự, anh chính là điều lãng mạn nhất.Có anh ở bên cạnh là đủ rồi”Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển làm lành bằng không khí vô cùng lãng mạn này.Dựa theo lời ông nội yêu cầu, đêm nay hai người họ phải ở lại nhà tổ của nhà họ Nam một đêm.Khi họ trở về nhà tổ, khách khứa đã về hết rồi, trong nhà rất im ắng.Ông cụ Nam cũng mệt, lúc này đã ngủ sayNam Ngự và Ngũ Vận Uyển về phòng mình, cũng đi ngủ.Hai người họ rất bình tĩnh nhưng trong một căn phòng khác của nhà tổ lại không giống vậy.Lúc này, đêm khuya yên tĩnh, Lâm Tiểu Như lại ngồi trong thư phòng của Nam Tiêu.Trước khi cô ta vào phòng, trợ lý đặc biệt của Nam Tiêu đã tránh vào phòng nhỏ bên trong.Nam Tiêu khá thắc mắc về hai chị em nhà này, một người là ba ông ta mời đến nói chuyện, một người tự tìm đến cửa.Chuyện gì thế này?Lâm Tiểu Như đương nhiên có mục đích riêng của mình, không thì đêm muộn con dâu nói chuyện với bố chồng làm gì.Nam Tiêu dò xét con dâu tương lai của mình, hỏi: “Trễ thế này cô tìm tôi làm gì? Nam Bá đâu?”Nam Bá thấy Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự biến mất trong bữa tiệc, anh ta chẳng còn hứng thú trò chuyện xã giao, đã lên tầng chơi điện thoại từ lâu rồi..

Lúc nhỏ có một lần đến công viên giải trí chơi, Lâm Hải Sinh mua cho Ngũ Vận Uyển và Lâm Tiểu Như mỗi người một cây kẹo bông gòn, cũng là màu hồng phấn, màu sắc thuộc về công chúa.

Đó là lần đầu tiên Lâm Hải Sinh mua đồ ăn cho cô, cô rất vui vẻ, cũng rất thích.

Nhưng Lâm Tiểu Như ghen tị với cô, thừa dịp Lâm Hải Sinh xếp hàng đã làm rơi kẹo bông gòn trong tay cô xuống đất.

Kẹo bông gòn rơi trên mặt đất, cô ta còn hung hăng giẫm lên, kẹo bông gòn hồng hồng trở nên bẩn thỉu trong nháy mắt.

Ngũ Vận Uyển rất khó chịu.

Lâm Hải Sinh không biết gì còn trách cô một trận, về sau cũng không bao giờ mua gì cho cô nữa.

Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, cô luôn cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ cô có Nam Ngự ở bên cạnh thương yêu mình, cô cảm thấy thỏa mãn rồi.

Ngũ Vận Uyển ngồi xuống ôm lấy Nam Ngự, ôm rất chặt.

Cô nói với anh: “Nam Ngự, anh chính là điều lãng mạn nhất.

Có anh ở bên cạnh là đủ rồi”

Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển làm lành bằng không khí vô cùng lãng mạn này.

Dựa theo lời ông nội yêu cầu, đêm nay hai người họ phải ở lại nhà tổ của nhà họ Nam một đêm.

Khi họ trở về nhà tổ, khách khứa đã về hết rồi, trong nhà rất im ắng.

Ông cụ Nam cũng mệt, lúc này đã ngủ say

Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển về phòng mình, cũng đi ngủ.

Hai người họ rất bình tĩnh nhưng trong một căn phòng khác của nhà tổ lại không giống vậy.

Lúc này, đêm khuya yên tĩnh, Lâm Tiểu Như lại ngồi trong thư phòng của Nam Tiêu.

Trước khi cô ta vào phòng, trợ lý đặc biệt của Nam Tiêu đã tránh vào phòng nhỏ bên trong.

Nam Tiêu khá thắc mắc về hai chị em nhà này, một người là ba ông ta mời đến nói chuyện, một người tự tìm đến cửa.

Chuyện gì thế này?

Lâm Tiểu Như đương nhiên có mục đích riêng của mình, không thì đêm muộn con dâu nói chuyện với bố chồng làm gì.

Nam Tiêu dò xét con dâu tương lai của mình, hỏi: “Trễ thế này cô tìm tôi làm gì? Nam Bá đâu?”

Nam Bá thấy Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự biến mất trong bữa tiệc, anh ta chẳng còn hứng thú trò chuyện xã giao, đã lên tầng chơi điện thoại từ lâu rồi..

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… Lúc nhỏ có một lần đến công viên giải trí chơi, Lâm Hải Sinh mua cho Ngũ Vận Uyển và Lâm Tiểu Như mỗi người một cây kẹo bông gòn, cũng là màu hồng phấn, màu sắc thuộc về công chúa.Đó là lần đầu tiên Lâm Hải Sinh mua đồ ăn cho cô, cô rất vui vẻ, cũng rất thích.Nhưng Lâm Tiểu Như ghen tị với cô, thừa dịp Lâm Hải Sinh xếp hàng đã làm rơi kẹo bông gòn trong tay cô xuống đất.Kẹo bông gòn rơi trên mặt đất, cô ta còn hung hăng giẫm lên, kẹo bông gòn hồng hồng trở nên bẩn thỉu trong nháy mắt.Ngũ Vận Uyển rất khó chịu.Lâm Hải Sinh không biết gì còn trách cô một trận, về sau cũng không bao giờ mua gì cho cô nữa.Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, cô luôn cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ cô có Nam Ngự ở bên cạnh thương yêu mình, cô cảm thấy thỏa mãn rồi.Ngũ Vận Uyển ngồi xuống ôm lấy Nam Ngự, ôm rất chặt.Cô nói với anh: “Nam Ngự, anh chính là điều lãng mạn nhất.Có anh ở bên cạnh là đủ rồi”Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển làm lành bằng không khí vô cùng lãng mạn này.Dựa theo lời ông nội yêu cầu, đêm nay hai người họ phải ở lại nhà tổ của nhà họ Nam một đêm.Khi họ trở về nhà tổ, khách khứa đã về hết rồi, trong nhà rất im ắng.Ông cụ Nam cũng mệt, lúc này đã ngủ sayNam Ngự và Ngũ Vận Uyển về phòng mình, cũng đi ngủ.Hai người họ rất bình tĩnh nhưng trong một căn phòng khác của nhà tổ lại không giống vậy.Lúc này, đêm khuya yên tĩnh, Lâm Tiểu Như lại ngồi trong thư phòng của Nam Tiêu.Trước khi cô ta vào phòng, trợ lý đặc biệt của Nam Tiêu đã tránh vào phòng nhỏ bên trong.Nam Tiêu khá thắc mắc về hai chị em nhà này, một người là ba ông ta mời đến nói chuyện, một người tự tìm đến cửa.Chuyện gì thế này?Lâm Tiểu Như đương nhiên có mục đích riêng của mình, không thì đêm muộn con dâu nói chuyện với bố chồng làm gì.Nam Tiêu dò xét con dâu tương lai của mình, hỏi: “Trễ thế này cô tìm tôi làm gì? Nam Bá đâu?”Nam Bá thấy Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự biến mất trong bữa tiệc, anh ta chẳng còn hứng thú trò chuyện xã giao, đã lên tầng chơi điện thoại từ lâu rồi..

Chương 482: Trễ Thế Này Cô Tìm Tôi Làm Gì