Trời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi…
Chương 183: Anh Em Bất Hòa
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Trương Cẩm Đan ôm một bụng tức trở về nhà.Cô ta quảng túi xách xuống mặt bàn uống trà, rồi thả mình xuống ghế sô pha.Từ trong bếp bà Nguyễn Ngọc Linh bê bát chè dưỡng nhan ra, nhìn thấy Trương Cẩm Đan đã về liên hỏi: "Làm sao mà mặt mày sưng sỉa lên thế kia?"Trương Cẩm Đan nghiến răng kể lại cho mẹ nghe sự tình: "Con vừa vào phòng làm việc của Chúng Thanh Phong, ngồi còn chưa kịp ấm chỗ thì con Mỹ Vân đã vác xác tới rồi.""Nó đến đấy làm gì?"Trương Cẩm Đan bĩu môi, tỏ thái độ khó chịu: "Mẹ hỏi câu thừa thãi thế.Đương nhiên là nó muốn dựa hơi Chúng Thanh Phong để lên mặt với con rồi.Hôm nay không nể mặt Thanh Phong ngôi đó thì con đã tát cho nó lật mặt rồi."Bà Nguyễn Ngọc Linh nhanh chóng xoa dịu Trương Cẩm Đan."Thôi, con đừng giận nữa.Tức giận nhăn mặt, cau mày chóng già lắm."Trương Cẩm Đan ngước nhìn bà Nguyễn Ngọc Linh hỏi: "Mà mẹ gọi con về làm gì thế?"Bà Nguyễn Ngọc Linh đưa bát chè dưỡng nhan vẫn còn ấm cho Trương Cẩm Đan bảo: "Con ăn bát chè này trước đi, rồi mẹ nói cho con nghe sau."Chè dưỡng nhan có tác dụng trong việc thanh nhiệt giải độc, tăng cường sức đề kháng và làm đẹp da cho phụ nữ.Nó là sự hòa quyện của tất cả các công dụng của những nguyên liệu quý từ tự nhiên như tuyết yến, nhựa đào, táo đỏ, kỳ tử, tuyết liên tử và long nhãn.Chính vì lý do đó mà bà Nguyễn Ngọc Linh thường xuyên nấu loại chè này cho Trương Cẩm Đan ăn, với mong muốn con gái mình lúc nào cũng trẻ trung, xinh đẹp, sớm tìm được một công tử nhà giàu, được gả vào làm dâu nhà hào môn.Trương Cẩm Đan ăn xong bát chè dưỡng nhan, bà Nguyễn Ngọc Linh còn chu đáo lấy sẵn khăn giấy đưa cho con gái rượu lau miệng."Mẹ nói đi, có chuyện gì quan trọng mà gọi con về gấp gáp như vậy?"Trương Cẩm Đan sốt ruột hỏi."Chưa chắc đứa bé trong bụng con Vân đã là con của Chúng Thanh Phong.""Con nói vậy là có ý gì?"Trương Cẩm Đan kể lại cho mẹ nghe chuyện lần trước cô ta tới nhà hàng năm sao ăn tối cùng Lý Hạo Nhiên, thì tình cờ bắt gặp Trương Mỹ Vân đi ăn cùng với Ngô Chí Kiên."Có khi nào đó là đối tác làm ăn của nó không?"bà Nguyễn Ngọc Linh đưa ra giả thiết.Trương Cẩm Đan nhếch mép cười, nói với giọng điệu mỉa mai: "Đối tác làm ăn cái con khỉ, đối tác trên giường thì có."Bông từ trên câu thang, vang tới giọng nói quen thuộc của Trương Bá Thái: "Em đừng có ăn nói lung tung."Trương Cẩm Đan và bà Nguyễn Ngọc Linh ngước nhìn về phía cầu thang.Hai người thấy Trương Bá Thái đang đi xuống, với vẻ mặt giận dữ.Mũi anh ta vẫn chưa được tháo băng."Ai thèm bịa chuyện làm gì cho tốn nước bọt.Anh không tin thì tự mình xem đi."Nói dứt câu Trương Cẩm Đan mở điện thoại, lấy cho Trương Bá Thái xem tấm ảnh chụp Trương Mỹ Vân đang đứng cạnh Ngô Chí Kiên trong nhà hàng năm sao."Anh nghĩ có người đàn ông nào sẵn lòng bỏ ra mấy trăm triệu để bao nguyên nhà hàng năm sao chỉ để mời đối tác, bạn bè ăn một bữa cơm không?".
Trương Cẩm Đan ôm một bụng tức trở về nhà.
Cô ta quảng túi xách xuống mặt bàn uống trà, rồi thả mình xuống ghế sô pha.
Từ trong bếp bà Nguyễn Ngọc Linh bê bát chè dưỡng nhan ra, nhìn thấy Trương Cẩm Đan đã về liên hỏi: "Làm sao mà mặt mày sưng sỉa lên thế kia?"
Trương Cẩm Đan nghiến răng kể lại cho mẹ nghe sự tình: "Con vừa vào phòng làm việc của Chúng Thanh Phong, ngồi còn chưa kịp ấm chỗ thì con Mỹ Vân đã vác xác tới rồi."
"Nó đến đấy làm gì?"
Trương Cẩm Đan bĩu môi, tỏ thái độ khó chịu: "Mẹ hỏi câu thừa thãi thế.
Đương nhiên là nó muốn dựa hơi Chúng Thanh Phong để lên mặt với con rồi.
Hôm nay không nể mặt Thanh Phong ngôi đó thì con đã tát cho nó lật mặt rồi."
Bà Nguyễn Ngọc Linh nhanh chóng xoa dịu Trương Cẩm Đan.
"Thôi, con đừng giận nữa.
Tức giận nhăn mặt, cau mày chóng già lắm."
Trương Cẩm Đan ngước nhìn bà Nguyễn Ngọc Linh hỏi: "Mà mẹ gọi con về làm gì thế?"
Bà Nguyễn Ngọc Linh đưa bát chè dưỡng nhan vẫn còn ấm cho Trương Cẩm Đan bảo: "Con ăn bát chè này trước đi, rồi mẹ nói cho con nghe sau."
Chè dưỡng nhan có tác dụng trong việc thanh nhiệt giải độc, tăng cường sức đề kháng và làm đẹp da cho phụ nữ.
Nó là sự hòa quyện của tất cả các công dụng của những nguyên liệu quý từ tự nhiên như tuyết yến, nhựa đào, táo đỏ, kỳ tử, tuyết liên tử và long nhãn.
Chính vì lý do đó mà bà Nguyễn Ngọc Linh thường xuyên nấu loại chè này cho Trương Cẩm Đan ăn, với mong muốn con gái mình lúc nào cũng trẻ trung, xinh đẹp, sớm tìm được một công tử nhà giàu, được gả vào làm dâu nhà hào môn.
Trương Cẩm Đan ăn xong bát chè dưỡng nhan, bà Nguyễn Ngọc Linh còn chu đáo lấy sẵn khăn giấy đưa cho con gái rượu lau miệng.
"Mẹ nói đi, có chuyện gì quan trọng mà gọi con về gấp gáp như vậy?"
Trương Cẩm Đan sốt ruột hỏi.
"Chưa chắc đứa bé trong bụng con Vân đã là con của Chúng Thanh Phong."
"Con nói vậy là có ý gì?"
Trương Cẩm Đan kể lại cho mẹ nghe chuyện lần trước cô ta tới nhà hàng năm sao ăn tối cùng Lý Hạo Nhiên, thì tình cờ bắt gặp Trương Mỹ Vân đi ăn cùng với Ngô Chí Kiên.
"Có khi nào đó là đối tác làm ăn của nó không?"
bà Nguyễn Ngọc Linh đưa ra giả thiết.
Trương Cẩm Đan nhếch mép cười, nói với giọng điệu mỉa mai: "Đối tác làm ăn cái con khỉ, đối tác trên giường thì có."
Bông từ trên câu thang, vang tới giọng nói quen thuộc của Trương Bá Thái: "Em đừng có ăn nói lung tung."
Trương Cẩm Đan và bà Nguyễn Ngọc Linh ngước nhìn về phía cầu thang.
Hai người thấy Trương Bá Thái đang đi xuống, với vẻ mặt giận dữ.
Mũi anh ta vẫn chưa được tháo băng.
"Ai thèm bịa chuyện làm gì cho tốn nước bọt.
Anh không tin thì tự mình xem đi."
Nói dứt câu Trương Cẩm Đan mở điện thoại, lấy cho Trương Bá Thái xem tấm ảnh chụp Trương Mỹ Vân đang đứng cạnh Ngô Chí Kiên trong nhà hàng năm sao.
"Anh nghĩ có người đàn ông nào sẵn lòng bỏ ra mấy trăm triệu để bao nguyên nhà hàng năm sao chỉ để mời đối tác, bạn bè ăn một bữa cơm không?".
Mặt Trời Trong Tim AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTrời vào thu, thời tiết se lạnh. Trên bờ biển thưa thớt người đi lại. Trương Mỹ Vân tì cằm lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy mình, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn nhìn những con sóng bạc đầu đang xô bờ. Những ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra trong tâm trí cô. Cũng tại bờ biển này, cách đây bốn năm trong một lần đi chạy bộ Trương Mỹ Vân đã vô tình phát hiện ra một người đàn ông đang vùng vẫy giữa muôn trùng sóng dữ. Đó là Thẩm Toàn Đức một du khách đi lướt sóng bị đuối nước do chuột rút. Không quản hiểm nguy ngay lập tức Trương Mỹ Vân nhào xuống biển, bơi về phía anh. Vóc dáng vốn nhỏ bé nên cô khá chật vật mới có thể kéo anh vào bờ. Thấy mặt Thẩm Toàn Đức trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt nên mặc dù rất mệt, thở không ra hơi Trương Mỹ Vân cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng thực hiện động tác sơ cứu. Nhưng anh vẫn bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu hồi tỉnh. Trương Mỹ Vân luống cuống vừa lay người Thẩm Toàn Đức vừa liên tục gọi: "Anh gì ơi, tỉnh lại đi… Trương Cẩm Đan ôm một bụng tức trở về nhà.Cô ta quảng túi xách xuống mặt bàn uống trà, rồi thả mình xuống ghế sô pha.Từ trong bếp bà Nguyễn Ngọc Linh bê bát chè dưỡng nhan ra, nhìn thấy Trương Cẩm Đan đã về liên hỏi: "Làm sao mà mặt mày sưng sỉa lên thế kia?"Trương Cẩm Đan nghiến răng kể lại cho mẹ nghe sự tình: "Con vừa vào phòng làm việc của Chúng Thanh Phong, ngồi còn chưa kịp ấm chỗ thì con Mỹ Vân đã vác xác tới rồi.""Nó đến đấy làm gì?"Trương Cẩm Đan bĩu môi, tỏ thái độ khó chịu: "Mẹ hỏi câu thừa thãi thế.Đương nhiên là nó muốn dựa hơi Chúng Thanh Phong để lên mặt với con rồi.Hôm nay không nể mặt Thanh Phong ngôi đó thì con đã tát cho nó lật mặt rồi."Bà Nguyễn Ngọc Linh nhanh chóng xoa dịu Trương Cẩm Đan."Thôi, con đừng giận nữa.Tức giận nhăn mặt, cau mày chóng già lắm."Trương Cẩm Đan ngước nhìn bà Nguyễn Ngọc Linh hỏi: "Mà mẹ gọi con về làm gì thế?"Bà Nguyễn Ngọc Linh đưa bát chè dưỡng nhan vẫn còn ấm cho Trương Cẩm Đan bảo: "Con ăn bát chè này trước đi, rồi mẹ nói cho con nghe sau."Chè dưỡng nhan có tác dụng trong việc thanh nhiệt giải độc, tăng cường sức đề kháng và làm đẹp da cho phụ nữ.Nó là sự hòa quyện của tất cả các công dụng của những nguyên liệu quý từ tự nhiên như tuyết yến, nhựa đào, táo đỏ, kỳ tử, tuyết liên tử và long nhãn.Chính vì lý do đó mà bà Nguyễn Ngọc Linh thường xuyên nấu loại chè này cho Trương Cẩm Đan ăn, với mong muốn con gái mình lúc nào cũng trẻ trung, xinh đẹp, sớm tìm được một công tử nhà giàu, được gả vào làm dâu nhà hào môn.Trương Cẩm Đan ăn xong bát chè dưỡng nhan, bà Nguyễn Ngọc Linh còn chu đáo lấy sẵn khăn giấy đưa cho con gái rượu lau miệng."Mẹ nói đi, có chuyện gì quan trọng mà gọi con về gấp gáp như vậy?"Trương Cẩm Đan sốt ruột hỏi."Chưa chắc đứa bé trong bụng con Vân đã là con của Chúng Thanh Phong.""Con nói vậy là có ý gì?"Trương Cẩm Đan kể lại cho mẹ nghe chuyện lần trước cô ta tới nhà hàng năm sao ăn tối cùng Lý Hạo Nhiên, thì tình cờ bắt gặp Trương Mỹ Vân đi ăn cùng với Ngô Chí Kiên."Có khi nào đó là đối tác làm ăn của nó không?"bà Nguyễn Ngọc Linh đưa ra giả thiết.Trương Cẩm Đan nhếch mép cười, nói với giọng điệu mỉa mai: "Đối tác làm ăn cái con khỉ, đối tác trên giường thì có."Bông từ trên câu thang, vang tới giọng nói quen thuộc của Trương Bá Thái: "Em đừng có ăn nói lung tung."Trương Cẩm Đan và bà Nguyễn Ngọc Linh ngước nhìn về phía cầu thang.Hai người thấy Trương Bá Thái đang đi xuống, với vẻ mặt giận dữ.Mũi anh ta vẫn chưa được tháo băng."Ai thèm bịa chuyện làm gì cho tốn nước bọt.Anh không tin thì tự mình xem đi."Nói dứt câu Trương Cẩm Đan mở điện thoại, lấy cho Trương Bá Thái xem tấm ảnh chụp Trương Mỹ Vân đang đứng cạnh Ngô Chí Kiên trong nhà hàng năm sao."Anh nghĩ có người đàn ông nào sẵn lòng bỏ ra mấy trăm triệu để bao nguyên nhà hàng năm sao chỉ để mời đối tác, bạn bè ăn một bữa cơm không?".