*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Kinh Thánh – Khải Huyền” Chương 8, đoạn 11: Thiên sứ thứ ba thổi kèn lệnh, ngôi sao rực cháy từ trên trời giáng xuống, rơi xuống một phần ba các con sông và nguồn nước. Ngôi sao này tên là Absinthe, nó khiến một phần ba nước có mùi ngải cứu, khiến nước trở nên đắng, làm chết rất nhiều người. Trong Phúc Âm của Chúa có nhắc đến ma vương từ trên trời sa đọa, trong Ngày Tận Thế, Tổng lãnh thiên thần Michael ném ma vương vào địa ngục, vậy nên Absinthe chính là thiên thần sa ngã, hắn là ma vương, là ma quỷ mang theo khổ độc và tử vong từ trên trời rơi xuống. Thánh Paul gọi hắn là “Quân vương của đại quân trên không”, hắn có thể vẩy tất cả khổ độc thối nát và sa đọa xuống nhân gian, khiến mọi người mất đi lòng từ bi và tín ngưỡng, vứt bỏ Thượng Đế, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục. Trong căn phòng tịch mịch, rèm cửa được kéo kín không chừa một khe hở, một chiếc đèn bão…
Chương 10
Chiêu MaTác giả: Mộc Hề NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Kinh Thánh – Khải Huyền” Chương 8, đoạn 11: Thiên sứ thứ ba thổi kèn lệnh, ngôi sao rực cháy từ trên trời giáng xuống, rơi xuống một phần ba các con sông và nguồn nước. Ngôi sao này tên là Absinthe, nó khiến một phần ba nước có mùi ngải cứu, khiến nước trở nên đắng, làm chết rất nhiều người. Trong Phúc Âm của Chúa có nhắc đến ma vương từ trên trời sa đọa, trong Ngày Tận Thế, Tổng lãnh thiên thần Michael ném ma vương vào địa ngục, vậy nên Absinthe chính là thiên thần sa ngã, hắn là ma vương, là ma quỷ mang theo khổ độc và tử vong từ trên trời rơi xuống. Thánh Paul gọi hắn là “Quân vương của đại quân trên không”, hắn có thể vẩy tất cả khổ độc thối nát và sa đọa xuống nhân gian, khiến mọi người mất đi lòng từ bi và tín ngưỡng, vứt bỏ Thượng Đế, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục. Trong căn phòng tịch mịch, rèm cửa được kéo kín không chừa một khe hở, một chiếc đèn bão… Đó là một bó hồng vừa cắt trong vườn sáng nay, vì được thanh niên mua nó cẩn thận che chắn, bó hoa dễ hỏng vẫn giữ nguyên được vẻ đẹp của nó.Cơn mưa như trút nước dội ướt đầu óc và quần áo của chàng trai nhưng chỉ đánh rớt được mấy cánh hoa mà thôi, những giọt nước trong suốt như điểm trang thêm cho những đóa hồng yếu ớt.Công tước Normandie giương mắt, ánh mắt xanh thâm thúy hơn cả bầu trời hay biển rộng nhìn chăm chú thanh niên chật vật thật sâu. Mà chàng trai xinh đẹp đang hết sức chân thành, mở rộng lồng ngực dâng hiến trái tim, thành kính hơn bất kỳ tín đồ nào.Thượng Đế sẽ không cự tuyệt con chiên yêu mến, ngài xem tín đồ trung thành nhất là đứa con đáng yêu. Ác ma cũng sẽ không cự tuyệt, thậm chí hắn còn cưng chiều tín đồ thành kính hơn Thượng Đế, tín đồ đơn thuần.Công tước Normandie nở nụ cười, nhận bó hoa trong lòng André: “Cám ơn.” Hắn dẫn cậu đến gần lò sưởi trong tường: “c** q**n áo ướt ra đi, André.”Cậu do dự, trước mặt người con gái mình yêu mến mà c** q**n áo thì quá thất lễ.Công tước Normandie lại nói: “Có lẽ ngài cần người giúp. Ngài muốn ai? Đàn ông, phụ nữ… Hay là tôi?”André mở to hai mắt, gò má đỏ bừng, vội xoay người đưa lưng về phía hắn. Cậu thầm nghĩ, tiểu thư Isabel đang đùa cậu sao? Thật khiến người ra xấu hổ, nhưng cậu hẳn nên bình tĩnh đáp lại, làm một quý ông lãng mạn.André hắng giọng, hơi nghiêng mặt qua, có vẻ ngượng ngùng nhưng cố gắng trấn định, ý đồ tạo hình tượng là một người tuy không thân kinh bách chiến nhưng ít ra thành thục chững chạc.“Nếu em nói vậy, đương nhiên tôi khát khao được em chạm vào. Nhưng chính vì là em, tôi quý trọng em, cho dù ngọn lửa đang thiêu cháy lý trí tôi, tôi vẫn tôn trọng em. Tôi không thể gây tai tiếng ph*ng đ*ng cho một tiểu thư chưa kết hôn.”Chắc chắn André không biết lúc này trông cậu quyến rũ đến cỡ nào.Những từ ngữ đẹp đẽ hòa vào nhau thành viên ngọc trai trơn bóng lăn đến cổ họng, lại lăn một vòng trên đầu lưỡi, sau đó nuốt xuống. Công tước Normandie hơi híp mắt, bình tĩnh và ung dung trả lời: “Tôi tin trong trang viên Normandie, không một ai dám phỉ báng tôi và ngài.”Nếu một màn này bị đồn ra ngoài, nếu những người đó tận mắt chứng kiến tình huống này, vậy tình hình sẽ đảo ngược. Bọn họ sẽ biết, người bị mang cái danh hư hỏng sẽ là André – Câu này có ý là, dù là ai cũng sẽ nhận ra André mới chân chính là báu vật.André mới là người bị mạo phạm kia.Cậu hơi mở to cặp mắt xanh: “Thế nhưng, cả tinh thần và thể xác tôi đều tôn kính em.”“Vậy thì ngài đưa lưng về phía tôi là được. À, tôi cũng sẽ xoay lưng lại. Dù chúng ta ở chung phòng, chung ta vẫn tuân thủ đủ lễ nghi. Hay là ngài muốn tôi rời khỏi đây?”“Không… Đương nhiên không. Tôi trân trọng từng giây từng phút được ở bên cạnh em.”“Từ giờ trở đi, ngài xoay lưng về phía tôi, tôi cũng làm vậy. Nhanh c** q**n áo đi, trong trang viên không có bác sĩ, nếu như ngài đột ngột sốt cao thì không ai cứu được đâu.” Công tước Normandie thờ ơ nắm cánh hoa hồng, hai mắt lại chăm chú nhìn bóng lưng André.Rõ ràng hắn không định làm theo lời nói.André đã quay đầu, đưa lưng về phía hắn từ lâu, cậu ngượng ngùng mà chân thành nói: “Nếu có thể được tận mắt nhìn thấy em, được trò chuyện với em, thì dù có bị sốt cao mà chết đi, tôi cũng không tiếc nuối.”Cậu vừa nói vừa cởi nút buộc, tháo khăn choàng xuống. Cậu cởi áo khoác trước, lộ ra áo sơ mi và áo ghi lê. Áo vest nhỏ khiến phần lưng của cậu lộ ra, áo ướt đẫm dính sát vào da càng khiến André trông gầy gò yếu ớt.Ánh mắt công tước Normandie dán chặt vào bóng lưng cậu, từ cổ lướt xuống lưng, cuối cùng xuống b* m*ng vểnh cao, vừa nhìn vừa mô tả chi tiết, còn đưa ra kích thước.Hắn tùy tiện đáp lời André, lại lơ đãng làm cậu di chuyển, lộ ra đường cong hoàn mỹ.André cởi áo ghi lê, bên trong là áo sơ mi dài đến đùi. Ở thời này, áo sơ mi đặc biệt ở chỗ ban ngày mặc bên trong, ban đêm có thể trở thành váy ngủ, thật sự rất tiện lợi và hữu dụng.Áo sơ mi trắng cũng ướt đẫm dán vào người, đường cong như ẩn như hiện.Mái tóc ướt buộc sau gáy hơi khó chịu, thế là cậu tháo dây buộc tóc. Mái tóc cậu hơi dài so với những người đàn ông khác, nó dài đến lưng.Công tước Normandie tưởng tượng mái tóc đỏ này sẽ rất đẹp nếu dài đến eo, hoặc là mông, thế là hắn quyết định sẽ để dài hơn.Cuối cùng André c** q**n, lộ ra hai chân dài trắng nõn. Cậu hơi lạnh bèn tiến lên vài bước, đến gần ngọn lửa trong lò sưởi mà xoa xoa hai bàn tay, ấm áp hơn rất nhiều.Công tước Normandie lại dời tầm mắt xuống hai chân cậu, bắp chân đầy đặn, mắt cá chân tinh xảo, nếu hai chân này vòng quanh hông hắn, hoặc là x** n*n trong lòng bàn tay thưởng thức, hẳn là rất hưởng thụ.André hoàn toàn không biết có ánh mắt săm soi sau lưng, cậu đơn giản vui vẻ sưởi ấm, lòng đầy mừng rỡ khi được ở chung phòng với người thương.“Tiểu thư Isabel, em bằng lòng đón nhận tình yêu của tôi chứ?”André xấu hổ ngượng ngùng hỏi, cậu nghĩ bản thân có chút không biết liêm sỉ, dù sao thân phận Isabel cao quý như vậy, nàng cũng xinh đẹp như vậy.“Tôi vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn không chủ động rời khỏi em, cho đến khi tôi chết.”Chỉ có cái chết mới có thể ngăn cản tình yêu của cậu đối với Isabel.“Vĩnh viễn?” Công tước Normandie như suy ngẫm về hai chữ này.André hướng Thượng Đế thành tâm cam đoan: “Đúng vậy, vĩnh viễn!”Công tước Normandie nở nụ cười: “Tôi nghe thấy rồi.”
Đó là một bó hồng vừa cắt trong vườn sáng nay, vì được thanh niên mua nó cẩn thận che chắn, bó hoa dễ hỏng vẫn giữ nguyên được vẻ đẹp của nó.
Cơn mưa như trút nước dội ướt đầu óc và quần áo của chàng trai nhưng chỉ đánh rớt được mấy cánh hoa mà thôi, những giọt nước trong suốt như điểm trang thêm cho những đóa hồng yếu ớt.
Công tước Normandie giương mắt, ánh mắt xanh thâm thúy hơn cả bầu trời hay biển rộng nhìn chăm chú thanh niên chật vật thật sâu. Mà chàng trai xinh đẹp đang hết sức chân thành, mở rộng lồng ngực dâng hiến trái tim, thành kính hơn bất kỳ tín đồ nào.
Thượng Đế sẽ không cự tuyệt con chiên yêu mến, ngài xem tín đồ trung thành nhất là đứa con đáng yêu. Ác ma cũng sẽ không cự tuyệt, thậm chí hắn còn cưng chiều tín đồ thành kính hơn Thượng Đế, tín đồ đơn thuần.
Công tước Normandie nở nụ cười, nhận bó hoa trong lòng André: “Cám ơn.” Hắn dẫn cậu đến gần lò sưởi trong tường: “c** q**n áo ướt ra đi, André.”
Cậu do dự, trước mặt người con gái mình yêu mến mà c** q**n áo thì quá thất lễ.
Công tước Normandie lại nói: “Có lẽ ngài cần người giúp. Ngài muốn ai? Đàn ông, phụ nữ… Hay là tôi?”
André mở to hai mắt, gò má đỏ bừng, vội xoay người đưa lưng về phía hắn. Cậu thầm nghĩ, tiểu thư Isabel đang đùa cậu sao? Thật khiến người ra xấu hổ, nhưng cậu hẳn nên bình tĩnh đáp lại, làm một quý ông lãng mạn.
André hắng giọng, hơi nghiêng mặt qua, có vẻ ngượng ngùng nhưng cố gắng trấn định, ý đồ tạo hình tượng là một người tuy không thân kinh bách chiến nhưng ít ra thành thục chững chạc.
“Nếu em nói vậy, đương nhiên tôi khát khao được em chạm vào. Nhưng chính vì là em, tôi quý trọng em, cho dù ngọn lửa đang thiêu cháy lý trí tôi, tôi vẫn tôn trọng em. Tôi không thể gây tai tiếng ph*ng đ*ng cho một tiểu thư chưa kết hôn.”
Chắc chắn André không biết lúc này trông cậu quyến rũ đến cỡ nào.
Những từ ngữ đẹp đẽ hòa vào nhau thành viên ngọc trai trơn bóng lăn đến cổ họng, lại lăn một vòng trên đầu lưỡi, sau đó nuốt xuống. Công tước Normandie hơi híp mắt, bình tĩnh và ung dung trả lời: “Tôi tin trong trang viên Normandie, không một ai dám phỉ báng tôi và ngài.”
Nếu một màn này bị đồn ra ngoài, nếu những người đó tận mắt chứng kiến tình huống này, vậy tình hình sẽ đảo ngược. Bọn họ sẽ biết, người bị mang cái danh hư hỏng sẽ là André – Câu này có ý là, dù là ai cũng sẽ nhận ra André mới chân chính là báu vật.
André mới là người bị mạo phạm kia.
Cậu hơi mở to cặp mắt xanh: “Thế nhưng, cả tinh thần và thể xác tôi đều tôn kính em.”
“Vậy thì ngài đưa lưng về phía tôi là được. À, tôi cũng sẽ xoay lưng lại. Dù chúng ta ở chung phòng, chung ta vẫn tuân thủ đủ lễ nghi. Hay là ngài muốn tôi rời khỏi đây?”
“Không… Đương nhiên không. Tôi trân trọng từng giây từng phút được ở bên cạnh em.”
“Từ giờ trở đi, ngài xoay lưng về phía tôi, tôi cũng làm vậy. Nhanh c** q**n áo đi, trong trang viên không có bác sĩ, nếu như ngài đột ngột sốt cao thì không ai cứu được đâu.” Công tước Normandie thờ ơ nắm cánh hoa hồng, hai mắt lại chăm chú nhìn bóng lưng André.
Rõ ràng hắn không định làm theo lời nói.
André đã quay đầu, đưa lưng về phía hắn từ lâu, cậu ngượng ngùng mà chân thành nói: “Nếu có thể được tận mắt nhìn thấy em, được trò chuyện với em, thì dù có bị sốt cao mà chết đi, tôi cũng không tiếc nuối.”
Cậu vừa nói vừa cởi nút buộc, tháo khăn choàng xuống. Cậu cởi áo khoác trước, lộ ra áo sơ mi và áo ghi lê. Áo vest nhỏ khiến phần lưng của cậu lộ ra, áo ướt đẫm dính sát vào da càng khiến André trông gầy gò yếu ớt.
Ánh mắt công tước Normandie dán chặt vào bóng lưng cậu, từ cổ lướt xuống lưng, cuối cùng xuống b* m*ng vểnh cao, vừa nhìn vừa mô tả chi tiết, còn đưa ra kích thước.
Hắn tùy tiện đáp lời André, lại lơ đãng làm cậu di chuyển, lộ ra đường cong hoàn mỹ.
André cởi áo ghi lê, bên trong là áo sơ mi dài đến đùi. Ở thời này, áo sơ mi đặc biệt ở chỗ ban ngày mặc bên trong, ban đêm có thể trở thành váy ngủ, thật sự rất tiện lợi và hữu dụng.
Áo sơ mi trắng cũng ướt đẫm dán vào người, đường cong như ẩn như hiện.
Mái tóc ướt buộc sau gáy hơi khó chịu, thế là cậu tháo dây buộc tóc. Mái tóc cậu hơi dài so với những người đàn ông khác, nó dài đến lưng.
Công tước Normandie tưởng tượng mái tóc đỏ này sẽ rất đẹp nếu dài đến eo, hoặc là mông, thế là hắn quyết định sẽ để dài hơn.
Cuối cùng André c** q**n, lộ ra hai chân dài trắng nõn. Cậu hơi lạnh bèn tiến lên vài bước, đến gần ngọn lửa trong lò sưởi mà xoa xoa hai bàn tay, ấm áp hơn rất nhiều.
Công tước Normandie lại dời tầm mắt xuống hai chân cậu, bắp chân đầy đặn, mắt cá chân tinh xảo, nếu hai chân này vòng quanh hông hắn, hoặc là x** n*n trong lòng bàn tay thưởng thức, hẳn là rất hưởng thụ.
André hoàn toàn không biết có ánh mắt săm soi sau lưng, cậu đơn giản vui vẻ sưởi ấm, lòng đầy mừng rỡ khi được ở chung phòng với người thương.
“Tiểu thư Isabel, em bằng lòng đón nhận tình yêu của tôi chứ?”
André xấu hổ ngượng ngùng hỏi, cậu nghĩ bản thân có chút không biết liêm sỉ, dù sao thân phận Isabel cao quý như vậy, nàng cũng xinh đẹp như vậy.
“Tôi vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn không chủ động rời khỏi em, cho đến khi tôi chết.”
Chỉ có cái chết mới có thể ngăn cản tình yêu của cậu đối với Isabel.
“Vĩnh viễn?” Công tước Normandie như suy ngẫm về hai chữ này.
André hướng Thượng Đế thành tâm cam đoan: “Đúng vậy, vĩnh viễn!”
Công tước Normandie nở nụ cười: “Tôi nghe thấy rồi.”
Chiêu MaTác giả: Mộc Hề NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Kinh Thánh – Khải Huyền” Chương 8, đoạn 11: Thiên sứ thứ ba thổi kèn lệnh, ngôi sao rực cháy từ trên trời giáng xuống, rơi xuống một phần ba các con sông và nguồn nước. Ngôi sao này tên là Absinthe, nó khiến một phần ba nước có mùi ngải cứu, khiến nước trở nên đắng, làm chết rất nhiều người. Trong Phúc Âm của Chúa có nhắc đến ma vương từ trên trời sa đọa, trong Ngày Tận Thế, Tổng lãnh thiên thần Michael ném ma vương vào địa ngục, vậy nên Absinthe chính là thiên thần sa ngã, hắn là ma vương, là ma quỷ mang theo khổ độc và tử vong từ trên trời rơi xuống. Thánh Paul gọi hắn là “Quân vương của đại quân trên không”, hắn có thể vẩy tất cả khổ độc thối nát và sa đọa xuống nhân gian, khiến mọi người mất đi lòng từ bi và tín ngưỡng, vứt bỏ Thượng Đế, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục. Trong căn phòng tịch mịch, rèm cửa được kéo kín không chừa một khe hở, một chiếc đèn bão… Đó là một bó hồng vừa cắt trong vườn sáng nay, vì được thanh niên mua nó cẩn thận che chắn, bó hoa dễ hỏng vẫn giữ nguyên được vẻ đẹp của nó.Cơn mưa như trút nước dội ướt đầu óc và quần áo của chàng trai nhưng chỉ đánh rớt được mấy cánh hoa mà thôi, những giọt nước trong suốt như điểm trang thêm cho những đóa hồng yếu ớt.Công tước Normandie giương mắt, ánh mắt xanh thâm thúy hơn cả bầu trời hay biển rộng nhìn chăm chú thanh niên chật vật thật sâu. Mà chàng trai xinh đẹp đang hết sức chân thành, mở rộng lồng ngực dâng hiến trái tim, thành kính hơn bất kỳ tín đồ nào.Thượng Đế sẽ không cự tuyệt con chiên yêu mến, ngài xem tín đồ trung thành nhất là đứa con đáng yêu. Ác ma cũng sẽ không cự tuyệt, thậm chí hắn còn cưng chiều tín đồ thành kính hơn Thượng Đế, tín đồ đơn thuần.Công tước Normandie nở nụ cười, nhận bó hoa trong lòng André: “Cám ơn.” Hắn dẫn cậu đến gần lò sưởi trong tường: “c** q**n áo ướt ra đi, André.”Cậu do dự, trước mặt người con gái mình yêu mến mà c** q**n áo thì quá thất lễ.Công tước Normandie lại nói: “Có lẽ ngài cần người giúp. Ngài muốn ai? Đàn ông, phụ nữ… Hay là tôi?”André mở to hai mắt, gò má đỏ bừng, vội xoay người đưa lưng về phía hắn. Cậu thầm nghĩ, tiểu thư Isabel đang đùa cậu sao? Thật khiến người ra xấu hổ, nhưng cậu hẳn nên bình tĩnh đáp lại, làm một quý ông lãng mạn.André hắng giọng, hơi nghiêng mặt qua, có vẻ ngượng ngùng nhưng cố gắng trấn định, ý đồ tạo hình tượng là một người tuy không thân kinh bách chiến nhưng ít ra thành thục chững chạc.“Nếu em nói vậy, đương nhiên tôi khát khao được em chạm vào. Nhưng chính vì là em, tôi quý trọng em, cho dù ngọn lửa đang thiêu cháy lý trí tôi, tôi vẫn tôn trọng em. Tôi không thể gây tai tiếng ph*ng đ*ng cho một tiểu thư chưa kết hôn.”Chắc chắn André không biết lúc này trông cậu quyến rũ đến cỡ nào.Những từ ngữ đẹp đẽ hòa vào nhau thành viên ngọc trai trơn bóng lăn đến cổ họng, lại lăn một vòng trên đầu lưỡi, sau đó nuốt xuống. Công tước Normandie hơi híp mắt, bình tĩnh và ung dung trả lời: “Tôi tin trong trang viên Normandie, không một ai dám phỉ báng tôi và ngài.”Nếu một màn này bị đồn ra ngoài, nếu những người đó tận mắt chứng kiến tình huống này, vậy tình hình sẽ đảo ngược. Bọn họ sẽ biết, người bị mang cái danh hư hỏng sẽ là André – Câu này có ý là, dù là ai cũng sẽ nhận ra André mới chân chính là báu vật.André mới là người bị mạo phạm kia.Cậu hơi mở to cặp mắt xanh: “Thế nhưng, cả tinh thần và thể xác tôi đều tôn kính em.”“Vậy thì ngài đưa lưng về phía tôi là được. À, tôi cũng sẽ xoay lưng lại. Dù chúng ta ở chung phòng, chung ta vẫn tuân thủ đủ lễ nghi. Hay là ngài muốn tôi rời khỏi đây?”“Không… Đương nhiên không. Tôi trân trọng từng giây từng phút được ở bên cạnh em.”“Từ giờ trở đi, ngài xoay lưng về phía tôi, tôi cũng làm vậy. Nhanh c** q**n áo đi, trong trang viên không có bác sĩ, nếu như ngài đột ngột sốt cao thì không ai cứu được đâu.” Công tước Normandie thờ ơ nắm cánh hoa hồng, hai mắt lại chăm chú nhìn bóng lưng André.Rõ ràng hắn không định làm theo lời nói.André đã quay đầu, đưa lưng về phía hắn từ lâu, cậu ngượng ngùng mà chân thành nói: “Nếu có thể được tận mắt nhìn thấy em, được trò chuyện với em, thì dù có bị sốt cao mà chết đi, tôi cũng không tiếc nuối.”Cậu vừa nói vừa cởi nút buộc, tháo khăn choàng xuống. Cậu cởi áo khoác trước, lộ ra áo sơ mi và áo ghi lê. Áo vest nhỏ khiến phần lưng của cậu lộ ra, áo ướt đẫm dính sát vào da càng khiến André trông gầy gò yếu ớt.Ánh mắt công tước Normandie dán chặt vào bóng lưng cậu, từ cổ lướt xuống lưng, cuối cùng xuống b* m*ng vểnh cao, vừa nhìn vừa mô tả chi tiết, còn đưa ra kích thước.Hắn tùy tiện đáp lời André, lại lơ đãng làm cậu di chuyển, lộ ra đường cong hoàn mỹ.André cởi áo ghi lê, bên trong là áo sơ mi dài đến đùi. Ở thời này, áo sơ mi đặc biệt ở chỗ ban ngày mặc bên trong, ban đêm có thể trở thành váy ngủ, thật sự rất tiện lợi và hữu dụng.Áo sơ mi trắng cũng ướt đẫm dán vào người, đường cong như ẩn như hiện.Mái tóc ướt buộc sau gáy hơi khó chịu, thế là cậu tháo dây buộc tóc. Mái tóc cậu hơi dài so với những người đàn ông khác, nó dài đến lưng.Công tước Normandie tưởng tượng mái tóc đỏ này sẽ rất đẹp nếu dài đến eo, hoặc là mông, thế là hắn quyết định sẽ để dài hơn.Cuối cùng André c** q**n, lộ ra hai chân dài trắng nõn. Cậu hơi lạnh bèn tiến lên vài bước, đến gần ngọn lửa trong lò sưởi mà xoa xoa hai bàn tay, ấm áp hơn rất nhiều.Công tước Normandie lại dời tầm mắt xuống hai chân cậu, bắp chân đầy đặn, mắt cá chân tinh xảo, nếu hai chân này vòng quanh hông hắn, hoặc là x** n*n trong lòng bàn tay thưởng thức, hẳn là rất hưởng thụ.André hoàn toàn không biết có ánh mắt săm soi sau lưng, cậu đơn giản vui vẻ sưởi ấm, lòng đầy mừng rỡ khi được ở chung phòng với người thương.“Tiểu thư Isabel, em bằng lòng đón nhận tình yêu của tôi chứ?”André xấu hổ ngượng ngùng hỏi, cậu nghĩ bản thân có chút không biết liêm sỉ, dù sao thân phận Isabel cao quý như vậy, nàng cũng xinh đẹp như vậy.“Tôi vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn không chủ động rời khỏi em, cho đến khi tôi chết.”Chỉ có cái chết mới có thể ngăn cản tình yêu của cậu đối với Isabel.“Vĩnh viễn?” Công tước Normandie như suy ngẫm về hai chữ này.André hướng Thượng Đế thành tâm cam đoan: “Đúng vậy, vĩnh viễn!”Công tước Normandie nở nụ cười: “Tôi nghe thấy rồi.”