"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết…

Chương 15

(Quyển 2) Cua Vợ Từ NhỏTác giả: Quỳnh Anh NguyễnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết… "Chào buổi sáng" Lộ Lộ mặt mày hớn hở nhìn anh.Anh không nói gì quay mặt vào nhà "Ừ" một tiếng.Reng rengĐiện thoại anh đổ chông, anh chán nản nhìn vào màn hình điện thoại mà chỉ thiếu chút nữa là bùng nổ, trên màn hình là dòng chữ "Lâm An" Anh vội vàng bắt máy."Alo""Em đưa Lục Thư đi học, anh không phải lo cho con bé đâu""Vậy à? Em...""Không có chuyện gì em cúp đây""Khoan....""Píp------" Không ngờ cô lại tuyệt tình đến như vậy, cô lại còn không nghe anh nói thêm một cậu.Anh lại đem cái vẻ mặt chán nản đó trưng bày lại, bấm số gọi cho cô nhưng chỉ thấy thuê bao."Anh ăn sáng với em nhé" Vẻ mặt của cô ta đang hớn hở nhưng đáp lại chỉ là câu nói "Tôi bận lắm" Nói rồi anh đút điện thoại vào túi quần và bước vào xe.[...]Lâm An lái xe riêng của mình đưa Lục Thư tới trường.Với khối tài sản của cô trong mấy năm nay thì chắc phải mua đến hơn mười mấy căn biệt thự ở trung tâm thành phố hoặc thủ đô đấy.Cô chỉ có hai chiếc xe đi thay đổi, cũng chẳng lãng phí, cô đang ở tại một khu chung cư cao cấp không có biệt thự gì cả.Người trong giới đồn đoán là cô dành tiền cưới chồng.Đúng là một lời đòn đoán thú vị.Hôm nay là ngày khai máy cho bộ phim mới kia, bộ phim mà chính tay cô chọn nữ diễn viên phụ Sở Lộ Lộ đó.Không biết cô ta có nhớ ngày quay không nữa.Địa điểm quay cách xa thành phố cô đang ở chắc phải đến gần 1000 cây số.Cô đưa Lục Thư tới trường rồi lái xe đến công ty và để xe ở đấy luôn.Cô đi bằng xe của đoàn làm phim mà."Em đến rồi à?" Diệp Tử ở trong sảnh công ty nói"Bắt đầu đi chưa hả chị?""Tầm 2 tiếng nửa cơ, đang đợi nữ diễn viên phụ kia, đúng là không biết trừng mực chỉ là may mắn được chọn mà đã kênh kiệu đến muộn để cả đoàn phải chờ."Chắc là người ta quên thôi"Lâm An nói rồi xin phép ra góc gọi điện cho anh.Anh vừa lúc đến công ty lại thấy cô gọi mà tâm hồn muốn nhảy nhót, hôm nay cô đã gọi cho anh tận hai lần à không phải là trong sáng nay chứ."Alo""Anh bảo hộ em cô Lộ Lộ đến công ty, hôm nay là ngày khai máy, nhanh lên nhé cả đoàn đang đợi""Nhưng anh....""Píp---------------" Đúng là vô tâm, tay anh cầm cái điện thoại mà muốn bóp nát nó, cả hai lần gọi điện cho anh đều là muốn nhờ anh cái này hoặc thông báo chứ thực ra chả có cái gì là quan tâm mà anh đang mộng tưởng cả.Nếu không có mấy cái việc đó cô thậm chí chẳng nhớ đến anh mà gọi------------------------------

"Chào buổi sáng" Lộ Lộ mặt mày hớn hở nhìn anh.

Anh không nói gì quay mặt vào nhà "Ừ" một tiếng.

Reng reng

Điện thoại anh đổ chông, anh chán nản nhìn vào màn hình điện thoại mà chỉ thiếu chút nữa là bùng nổ, trên màn hình là dòng chữ "Lâm An" Anh vội vàng bắt máy.

"Alo"

"Em đưa Lục Thư đi học, anh không phải lo cho con bé đâu"

"Vậy à? Em..."

"Không có chuyện gì em cúp đây"

"Khoan...."

"Píp------" Không ngờ cô lại tuyệt tình đến như vậy, cô lại còn không nghe anh nói thêm một cậu.

Anh lại đem cái vẻ mặt chán nản đó trưng bày lại, bấm số gọi cho cô nhưng chỉ thấy thuê bao.

"Anh ăn sáng với em nhé" Vẻ mặt của cô ta đang hớn hở nhưng đáp lại chỉ là câu nói "Tôi bận lắm" Nói rồi anh đút điện thoại vào túi quần và bước vào xe.

[...]

Lâm An lái xe riêng của mình đưa Lục Thư tới trường.

Với khối tài sản của cô trong mấy năm nay thì chắc phải mua đến hơn mười mấy căn biệt thự ở trung tâm thành phố hoặc thủ đô đấy.

Cô chỉ có hai chiếc xe đi thay đổi, cũng chẳng lãng phí, cô đang ở tại một khu chung cư cao cấp không có biệt thự gì cả.

Người trong giới đồn đoán là cô dành tiền cưới chồng.

Đúng là một lời đòn đoán thú vị.

Hôm nay là ngày khai máy cho bộ phim mới kia, bộ phim mà chính tay cô chọn nữ diễn viên phụ Sở Lộ Lộ đó.

Không biết cô ta có nhớ ngày quay không nữa.

Địa điểm quay cách xa thành phố cô đang ở chắc phải đến gần 1000 cây số.

Cô đưa Lục Thư tới trường rồi lái xe đến công ty và để xe ở đấy luôn.

Cô đi bằng xe của đoàn làm phim mà.

"Em đến rồi à?" Diệp Tử ở trong sảnh công ty nói

"Bắt đầu đi chưa hả chị?"

"Tầm 2 tiếng nửa cơ, đang đợi nữ diễn viên phụ kia, đúng là không biết trừng mực chỉ là may mắn được chọn mà đã kênh kiệu đến muộn để cả đoàn phải chờ.

"Chắc là người ta quên thôi"

Lâm An nói rồi xin phép ra góc gọi điện cho anh.

Anh vừa lúc đến công ty lại thấy cô gọi mà tâm hồn muốn nhảy nhót, hôm nay cô đã gọi cho anh tận hai lần à không phải là trong sáng nay chứ.

"Alo"

"Anh bảo hộ em cô Lộ Lộ đến công ty, hôm nay là ngày khai máy, nhanh lên nhé cả đoàn đang đợi"

"Nhưng anh...."

"Píp---------------" Đúng là vô tâm, tay anh cầm cái điện thoại mà muốn bóp nát nó, cả hai lần gọi điện cho anh đều là muốn nhờ anh cái này hoặc thông báo chứ thực ra chả có cái gì là quan tâm mà anh đang mộng tưởng cả.

Nếu không có mấy cái việc đó cô thậm chí chẳng nhớ đến anh mà gọi

------------------------------

(Quyển 2) Cua Vợ Từ NhỏTác giả: Quỳnh Anh NguyễnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết… "Chào buổi sáng" Lộ Lộ mặt mày hớn hở nhìn anh.Anh không nói gì quay mặt vào nhà "Ừ" một tiếng.Reng rengĐiện thoại anh đổ chông, anh chán nản nhìn vào màn hình điện thoại mà chỉ thiếu chút nữa là bùng nổ, trên màn hình là dòng chữ "Lâm An" Anh vội vàng bắt máy."Alo""Em đưa Lục Thư đi học, anh không phải lo cho con bé đâu""Vậy à? Em...""Không có chuyện gì em cúp đây""Khoan....""Píp------" Không ngờ cô lại tuyệt tình đến như vậy, cô lại còn không nghe anh nói thêm một cậu.Anh lại đem cái vẻ mặt chán nản đó trưng bày lại, bấm số gọi cho cô nhưng chỉ thấy thuê bao."Anh ăn sáng với em nhé" Vẻ mặt của cô ta đang hớn hở nhưng đáp lại chỉ là câu nói "Tôi bận lắm" Nói rồi anh đút điện thoại vào túi quần và bước vào xe.[...]Lâm An lái xe riêng của mình đưa Lục Thư tới trường.Với khối tài sản của cô trong mấy năm nay thì chắc phải mua đến hơn mười mấy căn biệt thự ở trung tâm thành phố hoặc thủ đô đấy.Cô chỉ có hai chiếc xe đi thay đổi, cũng chẳng lãng phí, cô đang ở tại một khu chung cư cao cấp không có biệt thự gì cả.Người trong giới đồn đoán là cô dành tiền cưới chồng.Đúng là một lời đòn đoán thú vị.Hôm nay là ngày khai máy cho bộ phim mới kia, bộ phim mà chính tay cô chọn nữ diễn viên phụ Sở Lộ Lộ đó.Không biết cô ta có nhớ ngày quay không nữa.Địa điểm quay cách xa thành phố cô đang ở chắc phải đến gần 1000 cây số.Cô đưa Lục Thư tới trường rồi lái xe đến công ty và để xe ở đấy luôn.Cô đi bằng xe của đoàn làm phim mà."Em đến rồi à?" Diệp Tử ở trong sảnh công ty nói"Bắt đầu đi chưa hả chị?""Tầm 2 tiếng nửa cơ, đang đợi nữ diễn viên phụ kia, đúng là không biết trừng mực chỉ là may mắn được chọn mà đã kênh kiệu đến muộn để cả đoàn phải chờ."Chắc là người ta quên thôi"Lâm An nói rồi xin phép ra góc gọi điện cho anh.Anh vừa lúc đến công ty lại thấy cô gọi mà tâm hồn muốn nhảy nhót, hôm nay cô đã gọi cho anh tận hai lần à không phải là trong sáng nay chứ."Alo""Anh bảo hộ em cô Lộ Lộ đến công ty, hôm nay là ngày khai máy, nhanh lên nhé cả đoàn đang đợi""Nhưng anh....""Píp---------------" Đúng là vô tâm, tay anh cầm cái điện thoại mà muốn bóp nát nó, cả hai lần gọi điện cho anh đều là muốn nhờ anh cái này hoặc thông báo chứ thực ra chả có cái gì là quan tâm mà anh đang mộng tưởng cả.Nếu không có mấy cái việc đó cô thậm chí chẳng nhớ đến anh mà gọi------------------------------

Chương 15