*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……

Chương 162-2: Rắn 2

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tối hôm đó, gần như là lần đầu tiên trong bốn ngày qua tôi ngủ thật sâu, bởi vì sau cùng tôi đã nói chuyện được với Tông Thịnh. Tuy anh không nói rõ ràng chuyện hôn ước nhưng có thể nghe ra đó không phải là ý của anh.Có lẽ có đôi lúc tôi thật ngốc, cứ như vậy mà tin một người nam nhân, bất quá, tôi nguyện ý tin tưởng anh, chính là tin tưởng anh, không cần bất cứ lý do gì.Nữ nhân, chẳng phải đều như vậy sao?Ngày hôm sau. Tôi đi theo nhân viên kinh doanh tên Tiểu Mễ kia đưa khách đi xem nhà. Theo lý thuyết, đã vào tháng 10, rắn đã chuẩn bị ngủ đông. Nhưng chỗ chúng tôi thì nhiệt độ khá cao, nên thời gian rắn ngủ đông cũng rất ngắn. Tháng 11-12, nắng vẫn chói chang, có khi hơn 30 độ, có khi còn thấy rắn nằm phơi nắng hoặc đang đong đưa trên cây.Hôm đó, khách xem nhà đến hơi trễ, lúc chúng tôi vào khu nhà đã hơn năm giờ, mặt trời đã ngả về phía tây, buổi tối bắt đầu buông xuống.Tiểu Mễ giới thiệu về căn hộ cho khách hàng, chỉ toàn nói những lời hay. Tôi đi theo bên cạnh lắng nghe.Tôi là tới đây thực tập, không cầu công trạng, nhưng nếu tôi ở đây hơn một tháng đến lúc rời đi mà không bán nổi một căn thì cũng rất mất mặt. Mục tiêu của tôi chính là bán được một hai căn gì đó.Lần này khách là muốn đi xem nhà ở khu 1, tôi đi theo đến nửa đường thì lặng lẽ chuyển đường đi sang khu 2, tìm tầng hầm ở tòa số 6. Có lẽ vì theo Tông Thịnh một thời gian nên tôi rất tò mò, nơi có linh khí sẽ như thế nào. Tôi mong muốn tìm hiểu mọi thứ, muốn hiểu thêm về Tông Thịnh để có thể có thêm đề tài để nói với anh.Khi đến gần tòa 6 khu 2 thì bước chân tôi như cứng cả lại. Má ơi! Ngay góc tầng hầm tòa số 6, ánh mặt trời xiên xiên chiếu vào một con rắn thật to, to kinh khủng dán người vào vách tường không nhúc nhích mà phơi nắng. Mà bên cạnh tôi những công nhân vẫn đang làm việc như không hề nhìn thấy gì. Sao không thấy chứ? Con rắn to đến thế mà? Sao nhìn nó còn to hơn cả mấy con đại mãng xà trong vườn bách thú nữa. Tôi cũng không biết nó là loại rắn gì, nên vội móc điện thoại chụp ảnh lại. Bất kể là báo cho vườn bách thú hay là báo cho cứu hộ, dù sao thì không thể để nó ở đây được. Đây là tòa nhà của nhà Tông Thịnh, chưa có khai thác hết, lỡ đâu có ai bị thương thì nhà Tông Thịnh không biết phải bồi thường bao nhiêu nữa.

Tối hôm đó, gần như là lần đầu tiên trong bốn ngày qua tôi ngủ thật sâu, bởi vì sau cùng tôi đã nói chuyện được với Tông Thịnh. Tuy anh không nói rõ ràng chuyện hôn ước nhưng có thể nghe ra đó không phải là ý của anh.

Có lẽ có đôi lúc tôi thật ngốc, cứ như vậy mà tin một người nam nhân, bất quá, tôi nguyện ý tin tưởng anh, chính là tin tưởng anh, không cần bất cứ lý do gì.

Nữ nhân, chẳng phải đều như vậy sao?

Ngày hôm sau. Tôi đi theo nhân viên kinh doanh tên Tiểu Mễ kia đưa khách đi xem nhà. Theo lý thuyết, đã vào tháng 10, rắn đã chuẩn bị ngủ đông. Nhưng chỗ chúng tôi thì nhiệt độ khá cao, nên thời gian rắn ngủ đông cũng rất ngắn. 

Tháng 11-12, nắng vẫn chói chang, có khi hơn 30 độ, có khi còn thấy rắn nằm phơi nắng hoặc đang đong đưa trên cây.

Hôm đó, khách xem nhà đến hơi trễ, lúc chúng tôi vào khu nhà đã hơn năm giờ, mặt trời đã ngả về phía tây, buổi tối bắt đầu buông xuống.

Tiểu Mễ giới thiệu về căn hộ cho khách hàng, chỉ toàn nói những lời hay. Tôi đi theo bên cạnh lắng nghe.

Tôi là tới đây thực tập, không cầu công trạng, nhưng nếu tôi ở đây hơn một tháng đến lúc rời đi mà không bán nổi một căn thì cũng rất mất mặt. Mục tiêu của tôi chính là bán được một hai căn gì đó.

Lần này khách là muốn đi xem nhà ở khu 1, tôi đi theo đến nửa đường thì lặng lẽ chuyển đường đi sang khu 2, tìm tầng hầm ở tòa số 6. Có lẽ vì theo Tông Thịnh một thời gian nên tôi rất tò mò, nơi có linh khí sẽ như thế nào. 

Tôi mong muốn tìm hiểu mọi thứ, muốn hiểu thêm về Tông Thịnh để có thể có thêm đề tài để nói với anh.

Khi đến gần tòa 6 khu 2 thì bước chân tôi như cứng cả lại. 

Má ơi! Ngay góc tầng hầm tòa số 6, ánh mặt trời xiên xiên chiếu vào một con rắn thật to, to kinh khủng dán người vào vách tường không nhúc nhích mà phơi nắng. Mà bên cạnh tôi những công nhân vẫn đang làm việc như không hề nhìn thấy gì. Sao không thấy chứ? Con rắn to đến thế mà? Sao nhìn nó còn to hơn cả mấy con đại mãng xà trong vườn bách thú nữa. 

Tôi cũng không biết nó là loại rắn gì, nên vội móc điện thoại chụp ảnh lại. Bất kể là báo cho vườn bách thú hay là báo cho cứu hộ, dù sao thì không thể để nó ở đây được. Đây là tòa nhà của nhà Tông Thịnh, chưa có khai thác hết, lỡ đâu có ai bị thương thì nhà Tông Thịnh không biết phải bồi thường bao nhiêu nữa.

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tối hôm đó, gần như là lần đầu tiên trong bốn ngày qua tôi ngủ thật sâu, bởi vì sau cùng tôi đã nói chuyện được với Tông Thịnh. Tuy anh không nói rõ ràng chuyện hôn ước nhưng có thể nghe ra đó không phải là ý của anh.Có lẽ có đôi lúc tôi thật ngốc, cứ như vậy mà tin một người nam nhân, bất quá, tôi nguyện ý tin tưởng anh, chính là tin tưởng anh, không cần bất cứ lý do gì.Nữ nhân, chẳng phải đều như vậy sao?Ngày hôm sau. Tôi đi theo nhân viên kinh doanh tên Tiểu Mễ kia đưa khách đi xem nhà. Theo lý thuyết, đã vào tháng 10, rắn đã chuẩn bị ngủ đông. Nhưng chỗ chúng tôi thì nhiệt độ khá cao, nên thời gian rắn ngủ đông cũng rất ngắn. Tháng 11-12, nắng vẫn chói chang, có khi hơn 30 độ, có khi còn thấy rắn nằm phơi nắng hoặc đang đong đưa trên cây.Hôm đó, khách xem nhà đến hơi trễ, lúc chúng tôi vào khu nhà đã hơn năm giờ, mặt trời đã ngả về phía tây, buổi tối bắt đầu buông xuống.Tiểu Mễ giới thiệu về căn hộ cho khách hàng, chỉ toàn nói những lời hay. Tôi đi theo bên cạnh lắng nghe.Tôi là tới đây thực tập, không cầu công trạng, nhưng nếu tôi ở đây hơn một tháng đến lúc rời đi mà không bán nổi một căn thì cũng rất mất mặt. Mục tiêu của tôi chính là bán được một hai căn gì đó.Lần này khách là muốn đi xem nhà ở khu 1, tôi đi theo đến nửa đường thì lặng lẽ chuyển đường đi sang khu 2, tìm tầng hầm ở tòa số 6. Có lẽ vì theo Tông Thịnh một thời gian nên tôi rất tò mò, nơi có linh khí sẽ như thế nào. Tôi mong muốn tìm hiểu mọi thứ, muốn hiểu thêm về Tông Thịnh để có thể có thêm đề tài để nói với anh.Khi đến gần tòa 6 khu 2 thì bước chân tôi như cứng cả lại. Má ơi! Ngay góc tầng hầm tòa số 6, ánh mặt trời xiên xiên chiếu vào một con rắn thật to, to kinh khủng dán người vào vách tường không nhúc nhích mà phơi nắng. Mà bên cạnh tôi những công nhân vẫn đang làm việc như không hề nhìn thấy gì. Sao không thấy chứ? Con rắn to đến thế mà? Sao nhìn nó còn to hơn cả mấy con đại mãng xà trong vườn bách thú nữa. Tôi cũng không biết nó là loại rắn gì, nên vội móc điện thoại chụp ảnh lại. Bất kể là báo cho vườn bách thú hay là báo cho cứu hộ, dù sao thì không thể để nó ở đây được. Đây là tòa nhà của nhà Tông Thịnh, chưa có khai thác hết, lỡ đâu có ai bị thương thì nhà Tông Thịnh không biết phải bồi thường bao nhiêu nữa.

Chương 162-2: Rắn 2