*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……

Chương 162-3: Lý giải và tán thưởng một chút cho Tông Thịnh và Ưu Tuyền

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Phần này tác giả viết thêm, là suy nghĩ của tác giả, cũng là lý giải cho nút thắt tâm lý của hai bé Thịnh TuyềnTông Thịnh giải thích sơ với Ưu Tuyền rằng bạt tai kia là để diễn kịch cho Thẩm Kế Ân xem, cho việc chia tay của bọn họ. Sau đó, đứng trên balcon nhìn Ưu Tuyền bị Hồ Điệp đuổi đi, lại cười với cô, nhìn cô giơ nắm đấm, nhìn cô lặng lẽ rời đi.Đây là Tông Thịnh, hắn yêu cầu Ưu Tuyền tín nhiệm hắn, đồng thời hắn cũng tín nhiệm Ưu Tuyền. Không phản bội, lấy máu làm khế ước. Hắn mỉm cười chính là bởi vì hắn tín nhiệm Ưu Tuyền, hắn tín nhiệm cô có thể trợ giúp hắn hoàn thành lần  phá trận này. Đối với hắn mà nói, lần này mỉm cười chia tay chính là đặt bọn họ ở hai vị trí chiến đấu khác nhau, là hắn đã giao phó sinh mệnh mình cho chiến hữu rời đi, mỉm cười chính là tín nhiệm, chính là cho cô dũng khí. Hắn tin tưởng, Ưu Tuyền, có thể hiểu được ý của hắn.Ưu Tuyền quả thật hiểu được ý của hắn, cô giơ nắm đấm lên, chính là cô đã đáp lại.Tông Thịnh giải thích cái tát, nhưng không an ủi. Cũng như lần hắn gặp Ưu Tuyền dưới mưa, hắn không đi tới che mưa cho cô, cũng chẳng ôm lấy cô, chỉ đơn giản nói: “Không mang dù sao, hừ, anh cũng không mang.” Tông Thịnh chính là người như vậy, sẽ không ngọt ngào sẽ không an ủi, chỉ có điên cuồng chiếm cứ để nói với Ưu Tuyền rằng, hắn yêu cô, hắn tín nhiệm cô, hắn nguyện ý đem sinh mệnh chính mình giao cho cô, để cô trở thành người cùng hắn phá trận.Tông Ưu Tuyền đã ở thay đổi, cô cũng có thể để bản thân mình thành một phần trong kế hoạch phá trận của Tông Thịnh mà không còn là người đứng ở phía sau tiếp thu hắn bảo hộ. Cho nên, cô rời đi, cô giơ nắm tay lên với hắn.Nếu lúc này, Ưu Tuyền khóc thút thít, làm nũng, không thuận theo không buông tha, thì cả đời này cô sẽ không thể đứng bên cạnh Tông Thịnh cùng hắn đối mặt với tương lai mưa gió. Nếu Tông Thịnh lúc này an ủi ngọt ngào, thậm chí quỳ ván giặt đồ cầu tha thứ. Như vậy liền không phải quỷ thai Tông Thịnh.Tôi vì Tông Thịnh nhìn Ưu Tuyền rời đi mỉm cười mà tán thưởng, bởi vì đó là sự tín nhiệm của Tông Thịnh đối với Ưu Tuyền, là sự cổ vũ cho Ưu Tuyền.Tôi vì nắm tay của Ưu Tuyền với   Tông Thịnh huy nắm tay mà tán thưởng, bởi vì đó là sự tín nhiệm của Ưu Tuyền với Tông Thịnh, là nói cho Tông Thịnh, cô không yếu, cô có thể trở thành người cùng hắn phá trận. Huyết khế, không chỉ ở trong máu bọn họ mà còn ở trong lòng. Lúc này, bọn họ đã yêu nhau sâu đậm, tín nhiệm đối phương, đến tận cuối cùng, đem sinh mệnh giao cho đối phương.

Phần này tác giả viết thêm, là suy nghĩ của tác giả, cũng là lý giải cho nút thắt tâm lý của hai bé Thịnh Tuyền

Tông Thịnh giải thích sơ với Ưu Tuyền rằng bạt tai kia là để diễn kịch cho Thẩm Kế Ân xem, cho việc chia tay của bọn họ. 

Sau đó, đứng trên balcon nhìn Ưu Tuyền bị Hồ Điệp đuổi đi, lại cười với cô, nhìn cô giơ nắm đấm, nhìn cô lặng lẽ rời đi.

Đây là Tông Thịnh, hắn yêu cầu Ưu Tuyền tín nhiệm hắn, đồng thời hắn cũng tín nhiệm Ưu Tuyền. Không phản bội, lấy máu làm khế ước. Hắn mỉm cười chính là bởi vì hắn tín nhiệm Ưu Tuyền, hắn tín nhiệm cô có thể trợ giúp hắn hoàn thành lần  phá trận này. Đối với hắn mà nói, lần này mỉm cười chia tay chính là đặt bọn họ ở hai vị trí chiến đấu khác nhau, là hắn đã giao phó sinh mệnh mình cho chiến hữu rời đi, mỉm cười chính là tín nhiệm, chính là cho cô dũng khí. Hắn tin tưởng, Ưu Tuyền, có thể hiểu được ý của hắn.

Ưu Tuyền quả thật hiểu được ý của hắn, cô giơ nắm đấm lên, chính là cô đã đáp lại.

Tông Thịnh giải thích cái tát, nhưng không an ủi. Cũng như lần hắn gặp Ưu Tuyền dưới mưa, hắn không đi tới che mưa cho cô, cũng chẳng ôm lấy cô, chỉ đơn giản nói: “Không mang dù sao, hừ, anh cũng không mang.” Tông Thịnh chính là người như vậy, sẽ không ngọt ngào sẽ không an ủi, chỉ có điên cuồng chiếm cứ để nói với Ưu Tuyền rằng, hắn yêu cô, hắn tín nhiệm cô, hắn nguyện ý đem sinh mệnh chính mình giao cho cô, để cô trở thành người cùng hắn phá trận.

Tông Ưu Tuyền đã ở thay đổi, cô cũng có thể để bản thân mình thành một phần trong kế hoạch phá trận của Tông Thịnh mà không còn là người đứng ở phía sau tiếp thu hắn bảo hộ. Cho nên, cô rời đi, cô giơ nắm tay lên với hắn.

Nếu lúc này, Ưu Tuyền khóc thút thít, làm nũng, không thuận theo không buông tha, thì cả đời này cô sẽ không thể đứng bên cạnh Tông Thịnh cùng hắn đối mặt với tương lai mưa gió. Nếu Tông Thịnh lúc này an ủi ngọt ngào, thậm chí quỳ ván giặt đồ cầu tha thứ. Như vậy liền không phải quỷ thai Tông Thịnh.

Tôi vì Tông Thịnh nhìn Ưu Tuyền rời đi mỉm cười mà tán thưởng, bởi vì đó là sự tín nhiệm của Tông Thịnh đối với Ưu Tuyền, là sự cổ vũ cho Ưu Tuyền.

Tôi vì nắm tay của Ưu Tuyền với   Tông Thịnh huy nắm tay mà tán thưởng, bởi vì đó là sự tín nhiệm của Ưu Tuyền với Tông Thịnh, là nói cho Tông Thịnh, cô không yếu, cô có thể trở thành người cùng hắn phá trận. 

Huyết khế, không chỉ ở trong máu bọn họ mà còn ở trong lòng. Lúc này, bọn họ đã yêu nhau sâu đậm, tín nhiệm đối phương, đến tận cuối cùng, đem sinh mệnh giao cho đối phương.

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Phần này tác giả viết thêm, là suy nghĩ của tác giả, cũng là lý giải cho nút thắt tâm lý của hai bé Thịnh TuyềnTông Thịnh giải thích sơ với Ưu Tuyền rằng bạt tai kia là để diễn kịch cho Thẩm Kế Ân xem, cho việc chia tay của bọn họ. Sau đó, đứng trên balcon nhìn Ưu Tuyền bị Hồ Điệp đuổi đi, lại cười với cô, nhìn cô giơ nắm đấm, nhìn cô lặng lẽ rời đi.Đây là Tông Thịnh, hắn yêu cầu Ưu Tuyền tín nhiệm hắn, đồng thời hắn cũng tín nhiệm Ưu Tuyền. Không phản bội, lấy máu làm khế ước. Hắn mỉm cười chính là bởi vì hắn tín nhiệm Ưu Tuyền, hắn tín nhiệm cô có thể trợ giúp hắn hoàn thành lần  phá trận này. Đối với hắn mà nói, lần này mỉm cười chia tay chính là đặt bọn họ ở hai vị trí chiến đấu khác nhau, là hắn đã giao phó sinh mệnh mình cho chiến hữu rời đi, mỉm cười chính là tín nhiệm, chính là cho cô dũng khí. Hắn tin tưởng, Ưu Tuyền, có thể hiểu được ý của hắn.Ưu Tuyền quả thật hiểu được ý của hắn, cô giơ nắm đấm lên, chính là cô đã đáp lại.Tông Thịnh giải thích cái tát, nhưng không an ủi. Cũng như lần hắn gặp Ưu Tuyền dưới mưa, hắn không đi tới che mưa cho cô, cũng chẳng ôm lấy cô, chỉ đơn giản nói: “Không mang dù sao, hừ, anh cũng không mang.” Tông Thịnh chính là người như vậy, sẽ không ngọt ngào sẽ không an ủi, chỉ có điên cuồng chiếm cứ để nói với Ưu Tuyền rằng, hắn yêu cô, hắn tín nhiệm cô, hắn nguyện ý đem sinh mệnh chính mình giao cho cô, để cô trở thành người cùng hắn phá trận.Tông Ưu Tuyền đã ở thay đổi, cô cũng có thể để bản thân mình thành một phần trong kế hoạch phá trận của Tông Thịnh mà không còn là người đứng ở phía sau tiếp thu hắn bảo hộ. Cho nên, cô rời đi, cô giơ nắm tay lên với hắn.Nếu lúc này, Ưu Tuyền khóc thút thít, làm nũng, không thuận theo không buông tha, thì cả đời này cô sẽ không thể đứng bên cạnh Tông Thịnh cùng hắn đối mặt với tương lai mưa gió. Nếu Tông Thịnh lúc này an ủi ngọt ngào, thậm chí quỳ ván giặt đồ cầu tha thứ. Như vậy liền không phải quỷ thai Tông Thịnh.Tôi vì Tông Thịnh nhìn Ưu Tuyền rời đi mỉm cười mà tán thưởng, bởi vì đó là sự tín nhiệm của Tông Thịnh đối với Ưu Tuyền, là sự cổ vũ cho Ưu Tuyền.Tôi vì nắm tay của Ưu Tuyền với   Tông Thịnh huy nắm tay mà tán thưởng, bởi vì đó là sự tín nhiệm của Ưu Tuyền với Tông Thịnh, là nói cho Tông Thịnh, cô không yếu, cô có thể trở thành người cùng hắn phá trận. Huyết khế, không chỉ ở trong máu bọn họ mà còn ở trong lòng. Lúc này, bọn họ đã yêu nhau sâu đậm, tín nhiệm đối phương, đến tận cuối cùng, đem sinh mệnh giao cho đối phương.

Chương 162-3: Lý giải và tán thưởng một chút cho Tông Thịnh và Ưu Tuyền