Sáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói: tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên: cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang: cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu: nói thừa. Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ: xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu: vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch: cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao: mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi…
Chương 3
Mụ Trí ChướngTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănSáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói: tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên: cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang: cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu: nói thừa. Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ: xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu: vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch: cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao: mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi… Tô Bạch chính là một sinh vật có thể tạo nên một phong cảnh khác biệt giữa một rừng phong cảnh không đặc biệt.Thời cấp ba, trong lớp có bình đựng nước, các học sinh đi học không cần mang nước, chỉ cần mang cốc theo là được.Trên bàn của Tô Bạch quanh năm suốt tháng luôn bày một chiếc cốc tráng men trắng to đùng, bên trên in ảnh chân dung vị lãnh tụ vĩ đại, kèm theo đó là năm đại tự —––Vì nhân dân phục vụ.Có một lần Lâm Tiêu uống nước không cẩn thận làm rớt bể cốc.Sáng ngày hôm sau, Lâm Tiêu vừa bước vào phòng học liền phát hiện, trên bàn mình thế nhưng nhiều thêm một chiếc cốc tráng men cỡ lớn màu trắng.Lâm Tiêu: …Tô Bạch từ bàn trên quay đầu lại, đẩy kính mắt một cái, nghiêm mặt nói: đây là cốc tráng men chống va đập. Lâm Tiêu trừng mắt nhìn cậu.Tô Bạch sợ hắn không biết, bỏ thêm một câu như đang tranh công: là tớ cho cậu.Lâm Tiêu từ trong hàm răng nghiến ra vài chữ: tôi biết.Trừ cậu ra còn có thể là ai?Ngay lúc này Lý Siêu phong phong hỏa hỏa vác theo cặp sách vọt vào phòng học, khi đi ngang qua hai người, Lý Siêu vỗ mạnh một cái lên bả vai Lâm Tiêu, trêu chọc: ai, ngọa tào*, cốc tình nhân a!(ngọa tào: là đệt, đ*t ấy, câu cảm thán khá tục – Cảm ơn bạn Atlibby đã giúp đỡ)Lâm Tiêu gào thét: cút đi!Lý Siêu cười ha ha chạy đi.Edit: 笑顔EgaoLúc này Tô Bạch đã quay trở lại vùi đầu làm bài rồi.Lâm Tiêu nhìn chằm chằm cốc tráng men trên bàn mình một lúc, lại nhìn chằm chằm cốc tráng men trên bàn Tô Bạch một lúc.Từ đó Lâm Tiêu bắt đầu dùng cốc tráng men uống nước.Vừa uống nước vừa thầm mắng trong lòng.Mk, bệnh thần kinh.
Tô Bạch chính là một sinh vật có thể tạo nên một phong cảnh khác biệt giữa một rừng phong cảnh không đặc biệt.
Thời cấp ba, trong lớp có bình đựng nước, các học sinh đi học không cần mang nước, chỉ cần mang cốc theo là được.
Trên bàn của Tô Bạch quanh năm suốt tháng luôn bày một chiếc cốc tráng men trắng to đùng, bên trên in ảnh chân dung vị lãnh tụ vĩ đại, kèm theo đó là năm đại tự —––
Vì nhân dân phục vụ.
Có một lần Lâm Tiêu uống nước không cẩn thận làm rớt bể cốc.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Tiêu vừa bước vào phòng học liền phát hiện, trên bàn mình thế nhưng nhiều thêm một chiếc cốc tráng men cỡ lớn màu trắng.
Lâm Tiêu: …
Tô Bạch từ bàn trên quay đầu lại, đẩy kính mắt một cái, nghiêm mặt nói:
đây là cốc tráng men chống va đập.
Lâm Tiêu trừng mắt nhìn cậu.
Tô Bạch sợ hắn không biết, bỏ thêm một câu như đang tranh công:
là tớ cho cậu.
Lâm Tiêu từ trong hàm răng nghiến ra vài chữ:
tôi biết.
Trừ cậu ra còn có thể là ai?
Ngay lúc này Lý Siêu phong phong hỏa hỏa vác theo cặp sách vọt vào phòng học, khi đi ngang qua hai người, Lý Siêu vỗ mạnh một cái lên bả vai Lâm Tiêu, trêu chọc:
ai, ngọa tào*, cốc tình nhân a!(ngọa tào: là đệt, đ*t ấy, câu cảm thán khá tục – Cảm ơn bạn đã giúp đỡ)
Lâm Tiêu gào thét:
cút đi!
Lý Siêu cười ha ha chạy đi.Edit: 笑顔Egao
Lúc này Tô Bạch đã quay trở lại vùi đầu làm bài rồi.
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm cốc tráng men trên bàn mình một lúc, lại nhìn chằm chằm cốc tráng men trên bàn Tô Bạch một lúc.
Từ đó Lâm Tiêu bắt đầu dùng cốc tráng men uống nước.
Vừa uống nước vừa thầm mắng trong lòng.
Mk, bệnh thần kinh.
Mụ Trí ChướngTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănSáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói: tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên: cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang: cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu: nói thừa. Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ: xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu: vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch: cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao: mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi… Tô Bạch chính là một sinh vật có thể tạo nên một phong cảnh khác biệt giữa một rừng phong cảnh không đặc biệt.Thời cấp ba, trong lớp có bình đựng nước, các học sinh đi học không cần mang nước, chỉ cần mang cốc theo là được.Trên bàn của Tô Bạch quanh năm suốt tháng luôn bày một chiếc cốc tráng men trắng to đùng, bên trên in ảnh chân dung vị lãnh tụ vĩ đại, kèm theo đó là năm đại tự —––Vì nhân dân phục vụ.Có một lần Lâm Tiêu uống nước không cẩn thận làm rớt bể cốc.Sáng ngày hôm sau, Lâm Tiêu vừa bước vào phòng học liền phát hiện, trên bàn mình thế nhưng nhiều thêm một chiếc cốc tráng men cỡ lớn màu trắng.Lâm Tiêu: …Tô Bạch từ bàn trên quay đầu lại, đẩy kính mắt một cái, nghiêm mặt nói: đây là cốc tráng men chống va đập. Lâm Tiêu trừng mắt nhìn cậu.Tô Bạch sợ hắn không biết, bỏ thêm một câu như đang tranh công: là tớ cho cậu.Lâm Tiêu từ trong hàm răng nghiến ra vài chữ: tôi biết.Trừ cậu ra còn có thể là ai?Ngay lúc này Lý Siêu phong phong hỏa hỏa vác theo cặp sách vọt vào phòng học, khi đi ngang qua hai người, Lý Siêu vỗ mạnh một cái lên bả vai Lâm Tiêu, trêu chọc: ai, ngọa tào*, cốc tình nhân a!(ngọa tào: là đệt, đ*t ấy, câu cảm thán khá tục – Cảm ơn bạn Atlibby đã giúp đỡ)Lâm Tiêu gào thét: cút đi!Lý Siêu cười ha ha chạy đi.Edit: 笑顔EgaoLúc này Tô Bạch đã quay trở lại vùi đầu làm bài rồi.Lâm Tiêu nhìn chằm chằm cốc tráng men trên bàn mình một lúc, lại nhìn chằm chằm cốc tráng men trên bàn Tô Bạch một lúc.Từ đó Lâm Tiêu bắt đầu dùng cốc tráng men uống nước.Vừa uống nước vừa thầm mắng trong lòng.Mk, bệnh thần kinh.