Sáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói: tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên: cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang: cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu: nói thừa. Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ: xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu: vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch: cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao: mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi…
Chương 36
Mụ Trí ChướngTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănSáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói: tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên: cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang: cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu: nói thừa. Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ: xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu: vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch: cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao: mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi… Dạ dày Lâm Tiêu quả nhiên không có vấn đề gì lớn, bác sĩ kê cho một ít thuốc dạ dày, dặn dò một số điều cần chú ý, sau đó hai người ngồi xe quay về trường.Bởi vì tính cách bình thường của Lâm Tiêu, theo lời Tô Bạch nhận xét thì chính là khá qua loa, vậy nên Tô Bạch không yên tâm dặn dò: bác sĩ đã nói, không thể uống rượu, ít uống cà phê, hạn chế ăn cay và lạnh gì đó, không cho phép giấu tớ lén lút ăn.Lâm Tiêu vỗ vỗ lên đầu cậu, qua loa nói: ừ.Cái khác thì không nói …Không được ăn cay chẳng khác nào phải nói bye bye với một nửa mỹ thực trên thế giới…Tô Bạch không buông tha: cậu trả lời đến một điểm thành ý cũng không có.Lâm Tiêu vươn ngón trỏ đè lại bờ môi duyên dáng của Tô Bạch, chớp mắt một cái, lộ ra nụ cười bỉ: cậu còn tiếp tục lải nhải tôi liền hôn cậu.Tô Bạch suy nghĩ một chút, vẻ mặt đứng đắn tiếp tục lải nhải: ngược lại nếu cậu không nghe lời bác sĩ……ưm, đau dạ dày, đau rất khó chịu……tớ khẳng định sẽ lại muốn càu nhàu……Tô Bạch như nguyện mỗi câu nói thu hoạch một cái hôn.
Dạ dày Lâm Tiêu quả nhiên không có vấn đề gì lớn, bác sĩ kê cho một ít thuốc dạ dày, dặn dò một số điều cần chú ý, sau đó hai người ngồi xe quay về trường.Bởi vì tính cách bình thường của Lâm Tiêu, theo lời Tô Bạch nhận xét thì chính là khá qua loa, vậy nên Tô Bạch không yên tâm dặn dò: bác sĩ đã nói, không thể uống rượu, ít uống cà phê, hạn chế ăn cay và lạnh gì đó, không cho phép giấu tớ lén lút ăn.
Lâm Tiêu vỗ vỗ lên đầu cậu, qua loa nói: ừ.
Cái khác thì không nói …
Không được ăn cay chẳng khác nào phải nói bye bye với một nửa mỹ thực trên thế giới…
Tô Bạch không buông tha: cậu trả lời đến một điểm thành ý cũng không có.
Lâm Tiêu vươn ngón trỏ đè lại bờ môi duyên dáng của Tô Bạch, chớp mắt một cái, lộ ra nụ cười bỉ: cậu còn tiếp tục lải nhải tôi liền hôn cậu.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, vẻ mặt đứng đắn tiếp tục lải nhải: ngược lại nếu cậu không nghe lời bác sĩ……ưm, đau dạ dày, đau rất khó chịu……tớ khẳng định sẽ lại muốn càu nhàu……
Tô Bạch như nguyện mỗi câu nói thu hoạch một cái hôn.
Mụ Trí ChướngTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănSáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói: tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên: cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang: cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu: nói thừa. Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ: xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu: vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch: cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao: mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi… Dạ dày Lâm Tiêu quả nhiên không có vấn đề gì lớn, bác sĩ kê cho một ít thuốc dạ dày, dặn dò một số điều cần chú ý, sau đó hai người ngồi xe quay về trường.Bởi vì tính cách bình thường của Lâm Tiêu, theo lời Tô Bạch nhận xét thì chính là khá qua loa, vậy nên Tô Bạch không yên tâm dặn dò: bác sĩ đã nói, không thể uống rượu, ít uống cà phê, hạn chế ăn cay và lạnh gì đó, không cho phép giấu tớ lén lút ăn.Lâm Tiêu vỗ vỗ lên đầu cậu, qua loa nói: ừ.Cái khác thì không nói …Không được ăn cay chẳng khác nào phải nói bye bye với một nửa mỹ thực trên thế giới…Tô Bạch không buông tha: cậu trả lời đến một điểm thành ý cũng không có.Lâm Tiêu vươn ngón trỏ đè lại bờ môi duyên dáng của Tô Bạch, chớp mắt một cái, lộ ra nụ cười bỉ: cậu còn tiếp tục lải nhải tôi liền hôn cậu.Tô Bạch suy nghĩ một chút, vẻ mặt đứng đắn tiếp tục lải nhải: ngược lại nếu cậu không nghe lời bác sĩ……ưm, đau dạ dày, đau rất khó chịu……tớ khẳng định sẽ lại muốn càu nhàu……Tô Bạch như nguyện mỗi câu nói thu hoạch một cái hôn.