Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 807: Hai bộ là tốt rồi

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bởi vì biết hôm nay Phó Kiến Văn muốn dẫn Đoàn Đoàn xuất ngoại đi chơi rồi, dì Lý nghĩ ở trước khi Đoàn Đoàn xuất ngoại, để Đoàn Đoàn nếm thử, nếu như thích uống, có thể đợi lúc Đoàn Đoàn về nước chuẩn bị cho Đoàn Đoàn một nồi, để đứa trẻ vừa đến nhà liền có thể uống được nước nóng. Đoàn Đoàn cúi đầu liếc nhìn cái bụng tròn vo của chính mình, lắc lắc đầu, rồi lại vỗ vỗ cái bụng biểu thị chính mình đã no rồi. "Vậy liền đến nếm thử một ít, dì Lý đã vì chén canh này mà chuẩn bị từ sáng sớm!" Phó Kiến Văn đem bát canh đặt ở chỗ ngồi hằng ngày của Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút liền trèo xuống khỏi người Tố Tâm, cộc cộc cộc chạy tới, kiễng chân nằm nhoài ở trên bàn ăn, hai tay muốn ôm lấy chén canh, lấy thìa xúc sau đó cho lên miệng. "Bỏng! Chờ một chút!" Phó Kiến Văn ngăn cản động tác há miệng uống canh của Đoàn Đoàn. Ăn xong điểm tâm, Tố Tâm thu dọn xong hành lý của cô và Phó Kiến Văn, sau đó đi tới phòng của Đoàn Đoàn... Chỉ thấy Đoàn Đoàn lấy va ly hành lý nhỏ của mình mở rộng trên đất, bên cạnh chất đầy những món đồ chơi mà nhóc yêu thích. Đoàn Đoàn phiền muộn nhìn xem ba ba của mình, mà nhưng ba của nhóc lại chỉ dựa cửa nhìn lại nhóc, bỏ qua ánh mắt cầu viện của nhóc! Thế là, Đoàn Đoàn cứ đứng đực mặt ở nơi đó không biết làm sao, ba ba nói... Chỉ cho Đoàn Đoàn mang một cái va ly nhỏ. Lần này Đoàn Đoàn gặp khó khăn, những thứ đồ này nhóc đều muốn mang, nhóc không biết nên làm sao đem cái đống đồ này cất được vào trong va ly nhỏ! Tố Tâm đứng ở cửa vào, nhìn thấy trước mặt của Đoàn Đoàn chất đống những món đồ chơi, cô liếc mắt nhìn Phó Kiến Văn sau đó đi vào hỏi Đoàn Đoàn: "Làm sao vậy Đoàn Đoàn!" "Muốn mang!" Đoàn Đoàn tội nghiệp nói với Tố Tâm. "Đều muốn mang!" Tố Tâm đảo qua đống quần áo ở trên giường cùng đống đồ chơi dưới đất của Đoàn Đoàn, ngồi xổm người xuống nói: "Vậy có chút khó khăn đây!" Đoàn Đoàn chớp to mắt nhìn về phía Tố Tâm. Tố Tâm ngồi xổm người xuống, nói với Đoàn Đoàn: "Chúng ta là ra ngoài chơi, con mang theo những thứ đồ này sẽ không có thời gian chơi với chúng nó! bây giờ con hãy chọn hai món đồ chơi mà con thích nhất để mang theo!" Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, sau đó nhóc lấy ra từ trong đống đồ chơi một chiếc xe ô tô nhỏ, lại chọn thêm một cái siêu nhân. Tố Tâm gật gật đầu, đem món đồ chơi của Đoàn Đoàn bỏ vào trong va ly trước. Đoàn Đoàn cộc cộc cộc chạy đến bên giường ôm bảy bộ quần áo ngủ của mình chạy tới, đặt mông ngồi ở dưới đất, đem áo ngủ cũng bỏ vào trong va ly. "Đoàn Đoàn, áo ngủ chúng ta cũng không cần phải mang nhiều như vậy, hai bộ là tốt rồi!" ********* Đúng là trẻ con mà.hihi 

Bởi vì biết hôm nay Phó Kiến Văn muốn dẫn Đoàn Đoàn xuất ngoại đi chơi rồi, dì Lý nghĩ ở trước khi Đoàn Đoàn xuất ngoại, để Đoàn Đoàn nếm thử, nếu như thích uống, có thể đợi lúc Đoàn Đoàn về nước chuẩn bị cho Đoàn Đoàn một nồi, để đứa trẻ vừa đến nhà liền có thể uống được nước nóng. 

Đoàn Đoàn cúi đầu liếc nhìn cái bụng tròn vo của chính mình, lắc lắc đầu, rồi lại vỗ vỗ cái bụng biểu thị chính mình đã no rồi. 

"Vậy liền đến nếm thử một ít, dì Lý đã vì chén canh này mà chuẩn bị từ sáng sớm!" Phó Kiến Văn đem bát canh đặt ở chỗ ngồi hằng ngày của Đoàn Đoàn. 

Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút liền trèo xuống khỏi người Tố Tâm, cộc cộc cộc chạy tới, kiễng chân nằm nhoài ở trên bàn ăn, hai tay muốn ôm lấy chén canh, lấy thìa xúc sau đó cho lên miệng. 

"Bỏng! Chờ một chút!" Phó Kiến Văn ngăn cản động tác há miệng uống canh của Đoàn Đoàn. 

Ăn xong điểm tâm, Tố Tâm thu dọn xong hành lý của cô và Phó Kiến Văn, sau đó đi tới phòng của Đoàn Đoàn... 

Chỉ thấy Đoàn Đoàn lấy va ly hành lý nhỏ của mình mở rộng trên đất, bên cạnh chất đầy những món đồ chơi mà nhóc yêu thích. 

Đoàn Đoàn phiền muộn nhìn xem ba ba của mình, mà nhưng ba của nhóc lại chỉ dựa cửa nhìn lại nhóc, bỏ qua ánh mắt cầu viện của nhóc! 

Thế là, Đoàn Đoàn cứ đứng đực mặt ở nơi đó không biết làm sao, ba ba nói... Chỉ cho Đoàn Đoàn mang một cái va ly nhỏ. 

Lần này Đoàn Đoàn gặp khó khăn, những thứ đồ này nhóc đều muốn mang, nhóc không biết nên làm sao đem cái đống đồ này cất được vào trong va ly nhỏ! 

Tố Tâm đứng ở cửa vào, nhìn thấy trước mặt của Đoàn Đoàn chất đống những món đồ chơi, cô liếc mắt nhìn Phó Kiến Văn sau đó đi vào hỏi Đoàn Đoàn: "Làm sao vậy Đoàn Đoàn!" 

"Muốn mang!" Đoàn Đoàn tội nghiệp nói với Tố Tâm. 

"Đều muốn mang!" Tố Tâm đảo qua đống quần áo ở trên giường cùng đống đồ chơi dưới đất của Đoàn Đoàn, ngồi xổm người xuống nói: "Vậy có chút khó khăn đây!" 

Đoàn Đoàn chớp to mắt nhìn về phía Tố Tâm. 

Tố Tâm ngồi xổm người xuống, nói với Đoàn Đoàn: "Chúng ta là ra ngoài chơi, con mang theo những thứ đồ này sẽ không có thời gian chơi với chúng nó! bây giờ con hãy chọn hai món đồ chơi mà con thích nhất để mang theo!" 

Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, sau đó nhóc lấy ra từ trong đống đồ chơi một chiếc xe ô tô nhỏ, lại chọn thêm một cái siêu nhân. 

Tố Tâm gật gật đầu, đem món đồ chơi của Đoàn Đoàn bỏ vào trong va ly trước. 

Đoàn Đoàn cộc cộc cộc chạy đến bên giường ôm bảy bộ quần áo ngủ của mình chạy tới, đặt mông ngồi ở dưới đất, đem áo ngủ cũng bỏ vào trong va ly. 

"Đoàn Đoàn, áo ngủ chúng ta cũng không cần phải mang nhiều như vậy, hai bộ là tốt rồi!" 

********* 

Đúng là trẻ con mà.hihi 

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Bởi vì biết hôm nay Phó Kiến Văn muốn dẫn Đoàn Đoàn xuất ngoại đi chơi rồi, dì Lý nghĩ ở trước khi Đoàn Đoàn xuất ngoại, để Đoàn Đoàn nếm thử, nếu như thích uống, có thể đợi lúc Đoàn Đoàn về nước chuẩn bị cho Đoàn Đoàn một nồi, để đứa trẻ vừa đến nhà liền có thể uống được nước nóng. Đoàn Đoàn cúi đầu liếc nhìn cái bụng tròn vo của chính mình, lắc lắc đầu, rồi lại vỗ vỗ cái bụng biểu thị chính mình đã no rồi. "Vậy liền đến nếm thử một ít, dì Lý đã vì chén canh này mà chuẩn bị từ sáng sớm!" Phó Kiến Văn đem bát canh đặt ở chỗ ngồi hằng ngày của Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút liền trèo xuống khỏi người Tố Tâm, cộc cộc cộc chạy tới, kiễng chân nằm nhoài ở trên bàn ăn, hai tay muốn ôm lấy chén canh, lấy thìa xúc sau đó cho lên miệng. "Bỏng! Chờ một chút!" Phó Kiến Văn ngăn cản động tác há miệng uống canh của Đoàn Đoàn. Ăn xong điểm tâm, Tố Tâm thu dọn xong hành lý của cô và Phó Kiến Văn, sau đó đi tới phòng của Đoàn Đoàn... Chỉ thấy Đoàn Đoàn lấy va ly hành lý nhỏ của mình mở rộng trên đất, bên cạnh chất đầy những món đồ chơi mà nhóc yêu thích. Đoàn Đoàn phiền muộn nhìn xem ba ba của mình, mà nhưng ba của nhóc lại chỉ dựa cửa nhìn lại nhóc, bỏ qua ánh mắt cầu viện của nhóc! Thế là, Đoàn Đoàn cứ đứng đực mặt ở nơi đó không biết làm sao, ba ba nói... Chỉ cho Đoàn Đoàn mang một cái va ly nhỏ. Lần này Đoàn Đoàn gặp khó khăn, những thứ đồ này nhóc đều muốn mang, nhóc không biết nên làm sao đem cái đống đồ này cất được vào trong va ly nhỏ! Tố Tâm đứng ở cửa vào, nhìn thấy trước mặt của Đoàn Đoàn chất đống những món đồ chơi, cô liếc mắt nhìn Phó Kiến Văn sau đó đi vào hỏi Đoàn Đoàn: "Làm sao vậy Đoàn Đoàn!" "Muốn mang!" Đoàn Đoàn tội nghiệp nói với Tố Tâm. "Đều muốn mang!" Tố Tâm đảo qua đống quần áo ở trên giường cùng đống đồ chơi dưới đất của Đoàn Đoàn, ngồi xổm người xuống nói: "Vậy có chút khó khăn đây!" Đoàn Đoàn chớp to mắt nhìn về phía Tố Tâm. Tố Tâm ngồi xổm người xuống, nói với Đoàn Đoàn: "Chúng ta là ra ngoài chơi, con mang theo những thứ đồ này sẽ không có thời gian chơi với chúng nó! bây giờ con hãy chọn hai món đồ chơi mà con thích nhất để mang theo!" Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, sau đó nhóc lấy ra từ trong đống đồ chơi một chiếc xe ô tô nhỏ, lại chọn thêm một cái siêu nhân. Tố Tâm gật gật đầu, đem món đồ chơi của Đoàn Đoàn bỏ vào trong va ly trước. Đoàn Đoàn cộc cộc cộc chạy đến bên giường ôm bảy bộ quần áo ngủ của mình chạy tới, đặt mông ngồi ở dưới đất, đem áo ngủ cũng bỏ vào trong va ly. "Đoàn Đoàn, áo ngủ chúng ta cũng không cần phải mang nhiều như vậy, hai bộ là tốt rồi!" ********* Đúng là trẻ con mà.hihi 

Chương 807: Hai bộ là tốt rồi