Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 242
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh ngồi xuống, ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Nói nhanh, em bỏ thuốc xổ vào đâu?”“Oan quᔓNói!” Hạ Băng Khuynh mắt trầm xuống.Hạ Băng Khuynh mới k giả bộ trc mặt anh, cười 1 tiếng, ôm cổ anh: “Nếu anh chơi trò cò quay Nga (gg search nhé! Tks), anh biết đc ô nào có đạn, ô nào k, thì có phải đối thủ sẽ chết chắc k.”Não Mộ Nguyệt Sâm rất nhanh phản ứng lại: “1 nửa sushi lúc nãy có thuốc xổ?”“Dù cô ấy may mắn ăn 1 cái an toàn, nhưng đợi em xóa xổ hết những cái an toàn, cô ấy chỉ có thể tự lọt lưới, tự tìm đường chết, em đâu có ép cô ấy, là cô ấy tự ăn, anh cũng thấy mà, ăn đến rất hổ báo.” Hạ Băng Khuynh nói đến mình thật trong sạch.Mộ Nguyệt Sâm nhéo mặt cô: “Lúc chọc phá người khác não khai thông nhiều đúng k? Sao trở nên thông minh như v?”Hạ Băng Khuynh đanh mặt, trực tiếp đáp: “Vì em ghét cô ấy! Ai kêu nửa đêm câu dẫn anh, ai kêu cô ấy k biết xấu hổ coi bản thân là nữ chủ nhân của nơi này, k cho thuốc độc cho cô ấy đã là tốt lắm rồi.”Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô: “K đc làm loạn nữa, cô ấy rất nhanh sẽ rời đi, chuyện hôm nay đến đây thôi, lần sau k đc chơi vậy nữa.”“Biết rồi!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, thấy đc rồi cũng thu nghén bản thân.“Em đúng là hư hỏng---” Mộ Nguyệt Sâm sủng nịch gõ mũi cô, hôn lên môi cô.Ngoài cửa, Ôn Tử Tích mặt trắng bệch, mắt toàn là lệ, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ngồi xuống, ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Nói nhanh, em bỏ thuốc xổ vào đâu?”
“Oan quá”
“Nói!” Hạ Băng Khuynh mắt trầm xuống.
Hạ Băng Khuynh mới k giả bộ trc mặt anh, cười 1 tiếng, ôm cổ anh: “Nếu anh chơi trò cò quay Nga (gg search nhé! Tks), anh biết đc ô nào có đạn, ô nào k, thì có phải đối thủ sẽ chết chắc k.”
Não Mộ Nguyệt Sâm rất nhanh phản ứng lại: “1 nửa sushi lúc nãy có thuốc xổ?”
“Dù cô ấy may mắn ăn 1 cái an toàn, nhưng đợi em xóa xổ hết những cái an toàn, cô ấy chỉ có thể tự lọt lưới, tự tìm đường chết, em đâu có ép cô ấy, là cô ấy tự ăn, anh cũng thấy mà, ăn đến rất hổ báo.” Hạ Băng Khuynh nói đến mình thật trong sạch.
Mộ Nguyệt Sâm nhéo mặt cô: “Lúc chọc phá người khác não khai thông nhiều đúng k? Sao trở nên thông minh như v?”
Hạ Băng Khuynh đanh mặt, trực tiếp đáp: “Vì em ghét cô ấy! Ai kêu nửa đêm câu dẫn anh, ai kêu cô ấy k biết xấu hổ coi bản thân là nữ chủ nhân của nơi này, k cho thuốc độc cho cô ấy đã là tốt lắm rồi.”
Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô: “K đc làm loạn nữa, cô ấy rất nhanh sẽ rời đi, chuyện hôm nay đến đây thôi, lần sau k đc chơi vậy nữa.”
“Biết rồi!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, thấy đc rồi cũng thu nghén bản thân.
“Em đúng là hư hỏng---” Mộ Nguyệt Sâm sủng nịch gõ mũi cô, hôn lên môi cô.
Ngoài cửa, Ôn Tử Tích mặt trắng bệch, mắt toàn là lệ, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh ngồi xuống, ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Nói nhanh, em bỏ thuốc xổ vào đâu?”“Oan quᔓNói!” Hạ Băng Khuynh mắt trầm xuống.Hạ Băng Khuynh mới k giả bộ trc mặt anh, cười 1 tiếng, ôm cổ anh: “Nếu anh chơi trò cò quay Nga (gg search nhé! Tks), anh biết đc ô nào có đạn, ô nào k, thì có phải đối thủ sẽ chết chắc k.”Não Mộ Nguyệt Sâm rất nhanh phản ứng lại: “1 nửa sushi lúc nãy có thuốc xổ?”“Dù cô ấy may mắn ăn 1 cái an toàn, nhưng đợi em xóa xổ hết những cái an toàn, cô ấy chỉ có thể tự lọt lưới, tự tìm đường chết, em đâu có ép cô ấy, là cô ấy tự ăn, anh cũng thấy mà, ăn đến rất hổ báo.” Hạ Băng Khuynh nói đến mình thật trong sạch.Mộ Nguyệt Sâm nhéo mặt cô: “Lúc chọc phá người khác não khai thông nhiều đúng k? Sao trở nên thông minh như v?”Hạ Băng Khuynh đanh mặt, trực tiếp đáp: “Vì em ghét cô ấy! Ai kêu nửa đêm câu dẫn anh, ai kêu cô ấy k biết xấu hổ coi bản thân là nữ chủ nhân của nơi này, k cho thuốc độc cho cô ấy đã là tốt lắm rồi.”Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô: “K đc làm loạn nữa, cô ấy rất nhanh sẽ rời đi, chuyện hôm nay đến đây thôi, lần sau k đc chơi vậy nữa.”“Biết rồi!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, thấy đc rồi cũng thu nghén bản thân.“Em đúng là hư hỏng---” Mộ Nguyệt Sâm sủng nịch gõ mũi cô, hôn lên môi cô.Ngoài cửa, Ôn Tử Tích mặt trắng bệch, mắt toàn là lệ, móng tay đâm vào lòng bàn tay.