Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 243
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Đợi Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh nồng nhiệt xong, lúc rời thư phòng, Ôn Tử Tích đã rời chung cư.Mà Hạ Băng Khuynh tưởng Ôn Tử Tích còn quỳ trong nhà vệ sinh, nghĩ cũng chọc đủ rồi, xuống bếp pha nước nóng, lấy thuốc ngăn cho cô, kết quả gõ cửa đi vào, thấy bên trong k ai.Cũng k biết là đi lúc nào.Hạ Băng Khuynh chạy ra nói Mộ Nguyệt Sâm nghe, anh liền gọi cho Ôn Nhã Liên, nói chuyện Ôn Tử Tích đau bụng cho anh nghe, để anh đi kiếm, dù gì cũng là bạn, lại là nha đầu nhà anh gây họa, tự nhiên k thể bơ đi.Cúp máy, Hạ Băng Khuynh ở bên hỏi: “Cô ấy sẽ k có chuyện chứ?”Cô chọc cô ấy, cũng ghét, nhưng cũng k thâm thù đại hận đến phải lấy mạng.“Còn có thể đi, chắc k đến nỗi có chuyện gì.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, nghĩ chắc là do xấu hổ trc mặt anh nên k chào 1 tiếng đã về.Ôn Tử Tích là phụ nữ da mặt mỏng.Nghe Mộ Nguyệt Sâm nói vậy, Hạ Băng Khuynh yên lòng hơn: “Vậy thì tốt!”“Bây h biết sợ rồi?” Mộ Nguyệt Sâm thấy trong tay cô có nước và thuốc, nha đầu này trong lòng vẫn rất lương thiện.Hạ Băng Khuynh tự biết chơi hơi quá đáng, cũng k giảo biện.Nhưng cô k hối hận, lần sau gặp trường hợp này, cô cũng sẽ đối phó với cô ấy như v, chiến tranh của phụ nữ, k có nhân từ.Mộ Nguyệt Sâm nhìn thời gian, sắp 10h rồi: “Đi thôi, chúng ta về nhà!”“Đc!” Hạ Băng Khuynh để ly lại trong bếp.Về Mộ gia, vừa đúng 10h30.Mộ Nguyệt Sâm dừng xe, từ sau lấy túi đen.Hạ Băng Khuynh lại bắt đầu tò mò: “Rốt cuộc anh mua gì?”“2 chữ kinh hỉ có nghĩa là, trc mắt k thể nói với em.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nhìn cô 1 cái, ngón tay chỉ lên trán cô.“Đc rồi, k hỏi nữa, em sẽ đợi anh tặng kinh hỉ bất ngờ này!” Hạ Băng Khuynh cười ngọt, mở cửa đi xuống.Trong biệt thự yên tĩnh.Lầu 2.Lúc sắp đến phòng ngủ của Mộ Nguyệt Sâm, cơ thể Hạ Băng Khuynh đột nhiên bị cuốn vào lòng ngực nóng ấm.Hơi thở nóng thổi từ sau đến: “Tối nay có muốn làm chuyện lớn gan?”“Cái cái gì?” Hạ Băng Khuynh tim treo lên hỏi, mắt như cú mèo nhìn 4 phía, tuy lưu luyến thân nhiệt của anh, nhưng sợ bị người thấy.“Em đến phòng anh ngủ, hay anh đến phòng em ngủ!’ Giọng Mộ Nguyệt Sâm mang sự mê hoặc.Kiến nghị này khiến người khác tim đập mặt đỏ.Quả thật là chuyện rất lớn gan, trước mắt mọi ng lén lút.Hạ Băng Khuynh kéo tay để trên eo cô của anh ra: “Em cảm thấy, chúng ta mỗi ngày tự ngủ phòng riêng là tốt nhất!”Bọn họ sắp công khai quan hệ rồi, nếu bị chú hay dì biết cô qua đêm ở phòng Mộ Nguyệt Sâm, hay là cô để Mộ Nguyệt Sâm ở lại phòng cô, vậy sẽ nghĩ cô là ng thế nào, nhất định sẽ cho cô là ng nông cạn.Tuy nhiên, cô đã bị tên này ép thành người phụ nữ nông cạn rồi.“Đồ nhát gan!” Mộ Nguyệt Sâm cười nhạo cô, thả eo cô ra, cũng k miễn cưỡng.“Em nhát gan thì sao, nhanh về ngủ.” Hạ Băng Khuynh đẩy anh về phía cửa phòng, nhất là 1 khắc cũng k tha cho cô.Mộ Nguyệt Sâm vào phòng.Hạ Băng Khuynh thu ánh nhìn, đi về trc, về phòng mình.Dựa lên đầu giường, cô k nhịn đc nghĩ, túi đen đó rốt cuộc là gì?Khiến ngkhac mong chờ quá!Mắt liếc qua 1 cái, phát hiện tủ đầu giường bị kéo ra.
Đợi Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh nồng nhiệt xong, lúc rời thư phòng, Ôn Tử Tích đã rời chung cư.
Mà Hạ Băng Khuynh tưởng Ôn Tử Tích còn quỳ trong nhà vệ sinh, nghĩ cũng chọc đủ rồi, xuống bếp pha nước nóng, lấy thuốc ngăn cho cô, kết quả gõ cửa đi vào, thấy bên trong k ai.
Cũng k biết là đi lúc nào.
Hạ Băng Khuynh chạy ra nói Mộ Nguyệt Sâm nghe, anh liền gọi cho Ôn Nhã Liên, nói chuyện Ôn Tử Tích đau bụng cho anh nghe, để anh đi kiếm, dù gì cũng là bạn, lại là nha đầu nhà anh gây họa, tự nhiên k thể bơ đi.
Cúp máy, Hạ Băng Khuynh ở bên hỏi: “Cô ấy sẽ k có chuyện chứ?”
Cô chọc cô ấy, cũng ghét, nhưng cũng k thâm thù đại hận đến phải lấy mạng.
“Còn có thể đi, chắc k đến nỗi có chuyện gì.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, nghĩ chắc là do xấu hổ trc mặt anh nên k chào 1 tiếng đã về.
Ôn Tử Tích là phụ nữ da mặt mỏng.
Nghe Mộ Nguyệt Sâm nói vậy, Hạ Băng Khuynh yên lòng hơn: “Vậy thì tốt!”
“Bây h biết sợ rồi?” Mộ Nguyệt Sâm thấy trong tay cô có nước và thuốc, nha đầu này trong lòng vẫn rất lương thiện.
Hạ Băng Khuynh tự biết chơi hơi quá đáng, cũng k giảo biện.
Nhưng cô k hối hận, lần sau gặp trường hợp này, cô cũng sẽ đối phó với cô ấy như v, chiến tranh của phụ nữ, k có nhân từ.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn thời gian, sắp 10h rồi: “Đi thôi, chúng ta về nhà!”
“Đc!” Hạ Băng Khuynh để ly lại trong bếp.
Về Mộ gia, vừa đúng 10h30.
Mộ Nguyệt Sâm dừng xe, từ sau lấy túi đen.
Hạ Băng Khuynh lại bắt đầu tò mò: “Rốt cuộc anh mua gì?”
“2 chữ kinh hỉ có nghĩa là, trc mắt k thể nói với em.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nhìn cô 1 cái, ngón tay chỉ lên trán cô.
“Đc rồi, k hỏi nữa, em sẽ đợi anh tặng kinh hỉ bất ngờ này!” Hạ Băng Khuynh cười ngọt, mở cửa đi xuống.
Trong biệt thự yên tĩnh.
Lầu 2.
Lúc sắp đến phòng ngủ của Mộ Nguyệt Sâm, cơ thể Hạ Băng Khuynh đột nhiên bị cuốn vào lòng ngực nóng ấm.
Hơi thở nóng thổi từ sau đến: “Tối nay có muốn làm chuyện lớn gan?”
“Cái cái gì?” Hạ Băng Khuynh tim treo lên hỏi, mắt như cú mèo nhìn 4 phía, tuy lưu luyến thân nhiệt của anh, nhưng sợ bị người thấy.
“Em đến phòng anh ngủ, hay anh đến phòng em ngủ!’ Giọng Mộ Nguyệt Sâm mang sự mê hoặc.
Kiến nghị này khiến người khác tim đập mặt đỏ.
Quả thật là chuyện rất lớn gan, trước mắt mọi ng lén lút.
Hạ Băng Khuynh kéo tay để trên eo cô của anh ra: “Em cảm thấy, chúng ta mỗi ngày tự ngủ phòng riêng là tốt nhất!”
Bọn họ sắp công khai quan hệ rồi, nếu bị chú hay dì biết cô qua đêm ở phòng Mộ Nguyệt Sâm, hay là cô để Mộ Nguyệt Sâm ở lại phòng cô, vậy sẽ nghĩ cô là ng thế nào, nhất định sẽ cho cô là ng nông cạn.
Tuy nhiên, cô đã bị tên này ép thành người phụ nữ nông cạn rồi.
“Đồ nhát gan!” Mộ Nguyệt Sâm cười nhạo cô, thả eo cô ra, cũng k miễn cưỡng.
“Em nhát gan thì sao, nhanh về ngủ.” Hạ Băng Khuynh đẩy anh về phía cửa phòng, nhất là 1 khắc cũng k tha cho cô.
Mộ Nguyệt Sâm vào phòng.
Hạ Băng Khuynh thu ánh nhìn, đi về trc, về phòng mình.
Dựa lên đầu giường, cô k nhịn đc nghĩ, túi đen đó rốt cuộc là gì?
Khiến ngkhac mong chờ quá!
Mắt liếc qua 1 cái, phát hiện tủ đầu giường bị kéo ra.
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Đợi Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh nồng nhiệt xong, lúc rời thư phòng, Ôn Tử Tích đã rời chung cư.Mà Hạ Băng Khuynh tưởng Ôn Tử Tích còn quỳ trong nhà vệ sinh, nghĩ cũng chọc đủ rồi, xuống bếp pha nước nóng, lấy thuốc ngăn cho cô, kết quả gõ cửa đi vào, thấy bên trong k ai.Cũng k biết là đi lúc nào.Hạ Băng Khuynh chạy ra nói Mộ Nguyệt Sâm nghe, anh liền gọi cho Ôn Nhã Liên, nói chuyện Ôn Tử Tích đau bụng cho anh nghe, để anh đi kiếm, dù gì cũng là bạn, lại là nha đầu nhà anh gây họa, tự nhiên k thể bơ đi.Cúp máy, Hạ Băng Khuynh ở bên hỏi: “Cô ấy sẽ k có chuyện chứ?”Cô chọc cô ấy, cũng ghét, nhưng cũng k thâm thù đại hận đến phải lấy mạng.“Còn có thể đi, chắc k đến nỗi có chuyện gì.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, nghĩ chắc là do xấu hổ trc mặt anh nên k chào 1 tiếng đã về.Ôn Tử Tích là phụ nữ da mặt mỏng.Nghe Mộ Nguyệt Sâm nói vậy, Hạ Băng Khuynh yên lòng hơn: “Vậy thì tốt!”“Bây h biết sợ rồi?” Mộ Nguyệt Sâm thấy trong tay cô có nước và thuốc, nha đầu này trong lòng vẫn rất lương thiện.Hạ Băng Khuynh tự biết chơi hơi quá đáng, cũng k giảo biện.Nhưng cô k hối hận, lần sau gặp trường hợp này, cô cũng sẽ đối phó với cô ấy như v, chiến tranh của phụ nữ, k có nhân từ.Mộ Nguyệt Sâm nhìn thời gian, sắp 10h rồi: “Đi thôi, chúng ta về nhà!”“Đc!” Hạ Băng Khuynh để ly lại trong bếp.Về Mộ gia, vừa đúng 10h30.Mộ Nguyệt Sâm dừng xe, từ sau lấy túi đen.Hạ Băng Khuynh lại bắt đầu tò mò: “Rốt cuộc anh mua gì?”“2 chữ kinh hỉ có nghĩa là, trc mắt k thể nói với em.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nhìn cô 1 cái, ngón tay chỉ lên trán cô.“Đc rồi, k hỏi nữa, em sẽ đợi anh tặng kinh hỉ bất ngờ này!” Hạ Băng Khuynh cười ngọt, mở cửa đi xuống.Trong biệt thự yên tĩnh.Lầu 2.Lúc sắp đến phòng ngủ của Mộ Nguyệt Sâm, cơ thể Hạ Băng Khuynh đột nhiên bị cuốn vào lòng ngực nóng ấm.Hơi thở nóng thổi từ sau đến: “Tối nay có muốn làm chuyện lớn gan?”“Cái cái gì?” Hạ Băng Khuynh tim treo lên hỏi, mắt như cú mèo nhìn 4 phía, tuy lưu luyến thân nhiệt của anh, nhưng sợ bị người thấy.“Em đến phòng anh ngủ, hay anh đến phòng em ngủ!’ Giọng Mộ Nguyệt Sâm mang sự mê hoặc.Kiến nghị này khiến người khác tim đập mặt đỏ.Quả thật là chuyện rất lớn gan, trước mắt mọi ng lén lút.Hạ Băng Khuynh kéo tay để trên eo cô của anh ra: “Em cảm thấy, chúng ta mỗi ngày tự ngủ phòng riêng là tốt nhất!”Bọn họ sắp công khai quan hệ rồi, nếu bị chú hay dì biết cô qua đêm ở phòng Mộ Nguyệt Sâm, hay là cô để Mộ Nguyệt Sâm ở lại phòng cô, vậy sẽ nghĩ cô là ng thế nào, nhất định sẽ cho cô là ng nông cạn.Tuy nhiên, cô đã bị tên này ép thành người phụ nữ nông cạn rồi.“Đồ nhát gan!” Mộ Nguyệt Sâm cười nhạo cô, thả eo cô ra, cũng k miễn cưỡng.“Em nhát gan thì sao, nhanh về ngủ.” Hạ Băng Khuynh đẩy anh về phía cửa phòng, nhất là 1 khắc cũng k tha cho cô.Mộ Nguyệt Sâm vào phòng.Hạ Băng Khuynh thu ánh nhìn, đi về trc, về phòng mình.Dựa lên đầu giường, cô k nhịn đc nghĩ, túi đen đó rốt cuộc là gì?Khiến ngkhac mong chờ quá!Mắt liếc qua 1 cái, phát hiện tủ đầu giường bị kéo ra.