Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 402

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… *tục ngữ trung quốc: ý nó làm chuyện thừa thảiLại trùng hợp gặp Mộ Nguyệt Sâm r.Nhiều 1 phút cũng k, ít 1ph cũng k!Mộ Nguyệt Bạch dùng tư thế thân mật đẩy Hạ Băng Khuynh, vai cô có chăn của anh, tay anh áp lên vai cô.Mà bên Mộ Nguyệt Sâm, cơ thể mỏng manh xinh đẹp của Ôn Tử Tích dựa vào anh.Phân chia rất rõ.Mộ Nguyệt Sâm thấy họ cùng nhau, lòng lại như hũ giấm chua, k gì k*ch th*ch anh hơn chuyện nhiều họ ở chung chỗ.Nguyên nhân của đau khổ, nguyên nhân của tàn nhẫn, đều từ đó mà ra.Mà Hạ Băng Khuynh thấy Mộ Nguyệt Sâm và Ôn Tử Tích ở chung, lòng làm sao thoải mái chứ.Có loại kích động, k cần nói, chỉ cần dùng mắt, liền có thể xuyên đến nơi sâu nhất trong tim, có thể khiến ng khác tức chết!Tiêu Nhân nhanh chóng xuống lầu.Chuyện k hay r!Thì ra người đứa dưới cây k fai tam thiếu, mà là tên kh*ng b* nhị thiếu, tên kh*ng b* này 1 là k ra tay, ra tay thì tuyệt k fai chuyện tốt.Cô ôm chăn đến trc Hạ Băng Khuynh, giải thích giúp cô: “Băng Khuynh, tớ đi có mấy phút mà cậu về r? Vốn muốn cùng cô đi dạo bên hồ.”“Hết cách, có ng tốt bụng muốn đưa tớ về, thâm tình khó tránh!” Hạ Băng Khuynh lời trong lời đáp Tiêu Nhân.“Haha---” Tiêu Nhân cười khan, biểu thị đã hiểu.Tay Mộ Nguyệt Bạch xoa vai Hạ Băng Khuynh: “Anh ở ngoài thấy e ấy bận đồ mỏng manh, sợ e ấy bệnh, liền đưa về, nha đầu này còn ồn ào k chịu.”Mộ Nguyệt Sâm mang đôi mắt tĩnh mịch như biển chết nhìn mặt Hạ Băng Khuynh.Ánh mắt anh như đường thẳng, k fai Hạ Băng Khuynh k cảm nhận đc, mà cô cảm thấy phiền lòng, k muốn đối diện.Anh muốn nghĩ s cũng đc!Tin và k tin, đều do anh quyết, vì vậy, nếu anh bị đau khổ bám lấy, cô cũng bất lực.Ôn Tử Tích thấy v, lòng vui mừng, cô tự cho mình thông minh nói: “Nguyệt Bạch, cậu tốt với Băng Khuynh v, nhìn xem, thu đc lòng mỹ nhân cũng là chuyện sớm muộn.”Ánh mắt dịu dàng của Mộ Nguyệt Bạch trầm xuống!Mộ Nguyệt Sâm vốn áp chế lửa giận, bị Ôn Tử Tích kích động, lập tức đầy sát khí.Hạ Băng Khuynh đã chọn trầm mặc, chuẩn bị rời đi, nhưng Ôn Tửu Tích nói câu này, bằng với việc đạp cô thêm 1 cái.Trầm mặc k đồng nghĩa với yếu đuối, cô chỉ cảm thấy mệt, k muốn nói nhiều.Nếu cô ta buộc cô phản kích, cô cũng k khách khí: “Ôn tiểu thư, cô có nghe câu vẽ rắn thêm chân k, cô làm phí khổ tâm của ai đó r, anh ta thông minh bày mưu tính kế cho cô, cô lại đá anh ta 1 cái, tôi thật sự nóng ruột thay cho trí thông minh của cô” Nói xong, cuối cùng kéo chăn trên vai xuống: “Tôi chơi chán trò âm mưu vô vị r, 3 ng các ng chơi đi.”Tiêu Nhân qua đó đẩy Hạ Băng Khuynh: “Quả thật vô vị, quan trọng là, trí thông minh đủ để rung động ng khác.”“Chúng ta đi!” Hạ Băng Khuynh nhìn Tiêu Nhân 1 cái.Cô rời sảnh chính.Mặt Ôn Tử Tích giật giật, tích cực duy trì bình tĩnh: “Tôi chỉ tùy tiện nói, k phức tạp như cô nghĩ!”Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Nguyệt Sâm nhìn Ôn Tử Tích, từ môi mỏng nhả ra mấy chữ lạnh lùng: “Rất nhiều chuyện tôi k nói k có nghĩa tôi k biết, lần cuối, đừng chạm vào giới hạn của tôi.” 

*tục ngữ trung quốc: ý nó làm chuyện thừa thải

Lại trùng hợp gặp Mộ Nguyệt Sâm r.

Nhiều 1 phút cũng k, ít 1ph cũng k!

Mộ Nguyệt Bạch dùng tư thế thân mật đẩy Hạ Băng Khuynh, vai cô có chăn của anh, tay anh áp lên vai cô.

Mà bên Mộ Nguyệt Sâm, cơ thể mỏng manh xinh đẹp của Ôn Tử Tích dựa vào anh.

Phân chia rất rõ.

Mộ Nguyệt Sâm thấy họ cùng nhau, lòng lại như hũ giấm chua, k gì k*ch th*ch anh hơn chuyện nhiều họ ở chung chỗ.

Nguyên nhân của đau khổ, nguyên nhân của tàn nhẫn, đều từ đó mà ra.

Mà Hạ Băng Khuynh thấy Mộ Nguyệt Sâm và Ôn Tử Tích ở chung, lòng làm sao thoải mái chứ.

Có loại kích động, k cần nói, chỉ cần dùng mắt, liền có thể xuyên đến nơi sâu nhất trong tim, có thể khiến ng khác tức chết!

Tiêu Nhân nhanh chóng xuống lầu.

Chuyện k hay r!

Thì ra người đứa dưới cây k fai tam thiếu, mà là tên kh*ng b* nhị thiếu, tên kh*ng b* này 1 là k ra tay, ra tay thì tuyệt k fai chuyện tốt.

Cô ôm chăn đến trc Hạ Băng Khuynh, giải thích giúp cô: “Băng Khuynh, tớ đi có mấy phút mà cậu về r? Vốn muốn cùng cô đi dạo bên hồ.”

“Hết cách, có ng tốt bụng muốn đưa tớ về, thâm tình khó tránh!” Hạ Băng Khuynh lời trong lời đáp Tiêu Nhân.

“Haha---” Tiêu Nhân cười khan, biểu thị đã hiểu.

Tay Mộ Nguyệt Bạch xoa vai Hạ Băng Khuynh: “Anh ở ngoài thấy e ấy bận đồ mỏng manh, sợ e ấy bệnh, liền đưa về, nha đầu này còn ồn ào k chịu.”

Mộ Nguyệt Sâm mang đôi mắt tĩnh mịch như biển chết nhìn mặt Hạ Băng Khuynh.

Ánh mắt anh như đường thẳng, k fai Hạ Băng Khuynh k cảm nhận đc, mà cô cảm thấy phiền lòng, k muốn đối diện.

Anh muốn nghĩ s cũng đc!

Tin và k tin, đều do anh quyết, vì vậy, nếu anh bị đau khổ bám lấy, cô cũng bất lực.

Ôn Tử Tích thấy v, lòng vui mừng, cô tự cho mình thông minh nói: “Nguyệt Bạch, cậu tốt với Băng Khuynh v, nhìn xem, thu đc lòng mỹ nhân cũng là chuyện sớm muộn.”

Ánh mắt dịu dàng của Mộ Nguyệt Bạch trầm xuống!

Mộ Nguyệt Sâm vốn áp chế lửa giận, bị Ôn Tử Tích kích động, lập tức đầy sát khí.

Hạ Băng Khuynh đã chọn trầm mặc, chuẩn bị rời đi, nhưng Ôn Tửu Tích nói câu này, bằng với việc đạp cô thêm 1 cái.

Trầm mặc k đồng nghĩa với yếu đuối, cô chỉ cảm thấy mệt, k muốn nói nhiều.

Nếu cô ta buộc cô phản kích, cô cũng k khách khí: “Ôn tiểu thư, cô có nghe câu vẽ rắn thêm chân k, cô làm phí khổ tâm của ai đó r, anh ta thông minh bày mưu tính kế cho cô, cô lại đá anh ta 1 cái, tôi thật sự nóng ruột thay cho trí thông minh của cô” Nói xong, cuối cùng kéo chăn trên vai xuống: “Tôi chơi chán trò âm mưu vô vị r, 3 ng các ng chơi đi.”

Tiêu Nhân qua đó đẩy Hạ Băng Khuynh: “Quả thật vô vị, quan trọng là, trí thông minh đủ để rung động ng khác.”

“Chúng ta đi!” Hạ Băng Khuynh nhìn Tiêu Nhân 1 cái.

Cô rời sảnh chính.

Mặt Ôn Tử Tích giật giật, tích cực duy trì bình tĩnh: “Tôi chỉ tùy tiện nói, k phức tạp như cô nghĩ!”

Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Nguyệt Sâm nhìn Ôn Tử Tích, từ môi mỏng nhả ra mấy chữ lạnh lùng: “Rất nhiều chuyện tôi k nói k có nghĩa tôi k biết, lần cuối, đừng chạm vào giới hạn của tôi.” 

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… *tục ngữ trung quốc: ý nó làm chuyện thừa thảiLại trùng hợp gặp Mộ Nguyệt Sâm r.Nhiều 1 phút cũng k, ít 1ph cũng k!Mộ Nguyệt Bạch dùng tư thế thân mật đẩy Hạ Băng Khuynh, vai cô có chăn của anh, tay anh áp lên vai cô.Mà bên Mộ Nguyệt Sâm, cơ thể mỏng manh xinh đẹp của Ôn Tử Tích dựa vào anh.Phân chia rất rõ.Mộ Nguyệt Sâm thấy họ cùng nhau, lòng lại như hũ giấm chua, k gì k*ch th*ch anh hơn chuyện nhiều họ ở chung chỗ.Nguyên nhân của đau khổ, nguyên nhân của tàn nhẫn, đều từ đó mà ra.Mà Hạ Băng Khuynh thấy Mộ Nguyệt Sâm và Ôn Tử Tích ở chung, lòng làm sao thoải mái chứ.Có loại kích động, k cần nói, chỉ cần dùng mắt, liền có thể xuyên đến nơi sâu nhất trong tim, có thể khiến ng khác tức chết!Tiêu Nhân nhanh chóng xuống lầu.Chuyện k hay r!Thì ra người đứa dưới cây k fai tam thiếu, mà là tên kh*ng b* nhị thiếu, tên kh*ng b* này 1 là k ra tay, ra tay thì tuyệt k fai chuyện tốt.Cô ôm chăn đến trc Hạ Băng Khuynh, giải thích giúp cô: “Băng Khuynh, tớ đi có mấy phút mà cậu về r? Vốn muốn cùng cô đi dạo bên hồ.”“Hết cách, có ng tốt bụng muốn đưa tớ về, thâm tình khó tránh!” Hạ Băng Khuynh lời trong lời đáp Tiêu Nhân.“Haha---” Tiêu Nhân cười khan, biểu thị đã hiểu.Tay Mộ Nguyệt Bạch xoa vai Hạ Băng Khuynh: “Anh ở ngoài thấy e ấy bận đồ mỏng manh, sợ e ấy bệnh, liền đưa về, nha đầu này còn ồn ào k chịu.”Mộ Nguyệt Sâm mang đôi mắt tĩnh mịch như biển chết nhìn mặt Hạ Băng Khuynh.Ánh mắt anh như đường thẳng, k fai Hạ Băng Khuynh k cảm nhận đc, mà cô cảm thấy phiền lòng, k muốn đối diện.Anh muốn nghĩ s cũng đc!Tin và k tin, đều do anh quyết, vì vậy, nếu anh bị đau khổ bám lấy, cô cũng bất lực.Ôn Tử Tích thấy v, lòng vui mừng, cô tự cho mình thông minh nói: “Nguyệt Bạch, cậu tốt với Băng Khuynh v, nhìn xem, thu đc lòng mỹ nhân cũng là chuyện sớm muộn.”Ánh mắt dịu dàng của Mộ Nguyệt Bạch trầm xuống!Mộ Nguyệt Sâm vốn áp chế lửa giận, bị Ôn Tử Tích kích động, lập tức đầy sát khí.Hạ Băng Khuynh đã chọn trầm mặc, chuẩn bị rời đi, nhưng Ôn Tửu Tích nói câu này, bằng với việc đạp cô thêm 1 cái.Trầm mặc k đồng nghĩa với yếu đuối, cô chỉ cảm thấy mệt, k muốn nói nhiều.Nếu cô ta buộc cô phản kích, cô cũng k khách khí: “Ôn tiểu thư, cô có nghe câu vẽ rắn thêm chân k, cô làm phí khổ tâm của ai đó r, anh ta thông minh bày mưu tính kế cho cô, cô lại đá anh ta 1 cái, tôi thật sự nóng ruột thay cho trí thông minh của cô” Nói xong, cuối cùng kéo chăn trên vai xuống: “Tôi chơi chán trò âm mưu vô vị r, 3 ng các ng chơi đi.”Tiêu Nhân qua đó đẩy Hạ Băng Khuynh: “Quả thật vô vị, quan trọng là, trí thông minh đủ để rung động ng khác.”“Chúng ta đi!” Hạ Băng Khuynh nhìn Tiêu Nhân 1 cái.Cô rời sảnh chính.Mặt Ôn Tử Tích giật giật, tích cực duy trì bình tĩnh: “Tôi chỉ tùy tiện nói, k phức tạp như cô nghĩ!”Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Nguyệt Sâm nhìn Ôn Tử Tích, từ môi mỏng nhả ra mấy chữ lạnh lùng: “Rất nhiều chuyện tôi k nói k có nghĩa tôi k biết, lần cuối, đừng chạm vào giới hạn của tôi.” 

Chương 402