Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 404

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Anh k muốn nghe lời này của cô!“Uhm---” Hạ Băng Khuynh quay đầu, nhân lúc lưỡi anh chưa xâm nhập vào, dùng tay đẩy đầu anh ra: “Anh muốn làm gì! Đừng nhân lúc say làm chuyện lưu manh với tôi!”Cô fai có chút cốt khí!K thể bị anh hôn mà đầu hàng!Cô k thể quên đc sự khác biệt của Ôn Tử Tích!Cô cũng k quên đc anh tổn thương cô thế nào, khiến cô đau khổ thế nào!Anh đừng hòng chạm vào cô.Mộ Nguyệt Sâm kéo tay nhỏ trên mặt ra, đôi mắt đen nhìn cô ở cự ly gần như là con nai nhỏ đang run rẩy, mắt trở nên dịu dàng.Hạ Băng Khuynh rất khó kháng cự lại lúc anh dịu dàng.Miệng anh từ từ, từ từ áp xuống, đầu tiên cô né, nhưng lại bị ánh mắt đó thu hút, như là bị hút đi linh hồn v.Hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô.Mùi rượu, khiến cô trầm mê.Mùi khói thuốc nồng đậm từ miệng anh phả ra, k biết thế nào, cũng khiến ng khác trở nên khao khát.Lòng đột nhiên đập nhanh.“Nhắm mắt lại!” Khí nóng tràn qua miệng cô.Lí trí Hạ Băng Khuynh vẫn còn, cô k dám nhắm, phạm vi hô hấp chật hẹp, làm cô đỏ mặt, tim đập càng nhanh, cô nhẹ kháng cự:”Tôi k nhắm, nếu anh muốn cầm thú đại phát, đừng đến tìm tôi.”“Vậy tôi còn có thể tìm ai?” Hơi nóng truy đuổi cô, ở bên tai cô bộc lộ sự ái muội.“Anh thừa nhận ai là bạn gái, thì tìm ng đó!”“Nhưng người tôi muốn là em--” Trán anh dán lên má cô, hơi thở nóng đến dọa ng.Mặt nhỏ Hạ Băng Khuynh đỏ lên, cơ thể như có 1 ngọn lửa.Cô lắc đầu, khắc chế ** của bản thân: “K đc---”Môi cứ thế triền miên, mùi thuốc chiếm trọn hô hấp của cô.Hôn đến ngạt thở.Cơ thể cô mềm nhũn.K thể! Fai kháng cự!Hạ Băng Khuynh cố gắng lệnh cho bản thân, nhưng, đại não nghĩ v, hành động lại đáp lại anh, như là bị trúng tà v.Đồ bị lột ra.Mạnh mẽ, cô mở to mắt, ý thức tỉnh táo lại, liền đá chân: “Tôi k thể để anh như v, anh đi, xuồng đi!”“Lúc này em k thể nói không thể!” Hơi thở như lửa của Mộ Nguyệt Sâm phả lên tai cô.Cô khép chặt chân, 2 tay ở trong chăn đầy eo anh ra: “Xuống đi!”Mộ Nguyệt Sâm dùng đầu gối mở chân cô ra: “Tôi muốn em---”“Anh muốn thì lấy, anh nghĩ đến việc chịu trách nhiệm với tôi chưa? Bây h thậm chí ở bên ng phụ nữ khác r, anh coi tôi là gì? Là vật phát tiết lúc anh muốn s?” Lòng Hạ Băng Khuynh rất ủy khuất.Trc đây cô quá dễ dãi!Khiến anh nghĩ mình là cô gái có thể trêu chọc, nhưng cô vì yêu anh mới cam tâm tình nguyện, cô k fai ai cũng chấp nhận.

Anh k muốn nghe lời này của cô!

“Uhm---” Hạ Băng Khuynh quay đầu, nhân lúc lưỡi anh chưa xâm nhập vào, dùng tay đẩy đầu anh ra: “Anh muốn làm gì! Đừng nhân lúc say làm chuyện lưu manh với tôi!”

Cô fai có chút cốt khí!

K thể bị anh hôn mà đầu hàng!

Cô k thể quên đc sự khác biệt của Ôn Tử Tích!

Cô cũng k quên đc anh tổn thương cô thế nào, khiến cô đau khổ thế nào!

Anh đừng hòng chạm vào cô.

Mộ Nguyệt Sâm kéo tay nhỏ trên mặt ra, đôi mắt đen nhìn cô ở cự ly gần như là con nai nhỏ đang run rẩy, mắt trở nên dịu dàng.

Hạ Băng Khuynh rất khó kháng cự lại lúc anh dịu dàng.

Miệng anh từ từ, từ từ áp xuống, đầu tiên cô né, nhưng lại bị ánh mắt đó thu hút, như là bị hút đi linh hồn v.

Hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô.

Mùi rượu, khiến cô trầm mê.

Mùi khói thuốc nồng đậm từ miệng anh phả ra, k biết thế nào, cũng khiến ng khác trở nên khao khát.

Lòng đột nhiên đập nhanh.

“Nhắm mắt lại!” Khí nóng tràn qua miệng cô.

Lí trí Hạ Băng Khuynh vẫn còn, cô k dám nhắm, phạm vi hô hấp chật hẹp, làm cô đỏ mặt, tim đập càng nhanh, cô nhẹ kháng cự:”Tôi k nhắm, nếu anh muốn cầm thú đại phát, đừng đến tìm tôi.”

“Vậy tôi còn có thể tìm ai?” Hơi nóng truy đuổi cô, ở bên tai cô bộc lộ sự ái muội.

“Anh thừa nhận ai là bạn gái, thì tìm ng đó!”

“Nhưng người tôi muốn là em--” Trán anh dán lên má cô, hơi thở nóng đến dọa ng.

Mặt nhỏ Hạ Băng Khuynh đỏ lên, cơ thể như có 1 ngọn lửa.

Cô lắc đầu, khắc chế ** của bản thân: “K đc---”

Môi cứ thế triền miên, mùi thuốc chiếm trọn hô hấp của cô.

Hôn đến ngạt thở.

Cơ thể cô mềm nhũn.

K thể! Fai kháng cự!

Hạ Băng Khuynh cố gắng lệnh cho bản thân, nhưng, đại não nghĩ v, hành động lại đáp lại anh, như là bị trúng tà v.

Đồ bị lột ra.

Mạnh mẽ, cô mở to mắt, ý thức tỉnh táo lại, liền đá chân: “Tôi k thể để anh như v, anh đi, xuồng đi!”

“Lúc này em k thể nói không thể!” Hơi thở như lửa của Mộ Nguyệt Sâm phả lên tai cô.

Cô khép chặt chân, 2 tay ở trong chăn đầy eo anh ra: “Xuống đi!”

Mộ Nguyệt Sâm dùng đầu gối mở chân cô ra: “Tôi muốn em---”

“Anh muốn thì lấy, anh nghĩ đến việc chịu trách nhiệm với tôi chưa? Bây h thậm chí ở bên ng phụ nữ khác r, anh coi tôi là gì? Là vật phát tiết lúc anh muốn s?” Lòng Hạ Băng Khuynh rất ủy khuất.

Trc đây cô quá dễ dãi!

Khiến anh nghĩ mình là cô gái có thể trêu chọc, nhưng cô vì yêu anh mới cam tâm tình nguyện, cô k fai ai cũng chấp nhận.

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Anh k muốn nghe lời này của cô!“Uhm---” Hạ Băng Khuynh quay đầu, nhân lúc lưỡi anh chưa xâm nhập vào, dùng tay đẩy đầu anh ra: “Anh muốn làm gì! Đừng nhân lúc say làm chuyện lưu manh với tôi!”Cô fai có chút cốt khí!K thể bị anh hôn mà đầu hàng!Cô k thể quên đc sự khác biệt của Ôn Tử Tích!Cô cũng k quên đc anh tổn thương cô thế nào, khiến cô đau khổ thế nào!Anh đừng hòng chạm vào cô.Mộ Nguyệt Sâm kéo tay nhỏ trên mặt ra, đôi mắt đen nhìn cô ở cự ly gần như là con nai nhỏ đang run rẩy, mắt trở nên dịu dàng.Hạ Băng Khuynh rất khó kháng cự lại lúc anh dịu dàng.Miệng anh từ từ, từ từ áp xuống, đầu tiên cô né, nhưng lại bị ánh mắt đó thu hút, như là bị hút đi linh hồn v.Hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô.Mùi rượu, khiến cô trầm mê.Mùi khói thuốc nồng đậm từ miệng anh phả ra, k biết thế nào, cũng khiến ng khác trở nên khao khát.Lòng đột nhiên đập nhanh.“Nhắm mắt lại!” Khí nóng tràn qua miệng cô.Lí trí Hạ Băng Khuynh vẫn còn, cô k dám nhắm, phạm vi hô hấp chật hẹp, làm cô đỏ mặt, tim đập càng nhanh, cô nhẹ kháng cự:”Tôi k nhắm, nếu anh muốn cầm thú đại phát, đừng đến tìm tôi.”“Vậy tôi còn có thể tìm ai?” Hơi nóng truy đuổi cô, ở bên tai cô bộc lộ sự ái muội.“Anh thừa nhận ai là bạn gái, thì tìm ng đó!”“Nhưng người tôi muốn là em--” Trán anh dán lên má cô, hơi thở nóng đến dọa ng.Mặt nhỏ Hạ Băng Khuynh đỏ lên, cơ thể như có 1 ngọn lửa.Cô lắc đầu, khắc chế ** của bản thân: “K đc---”Môi cứ thế triền miên, mùi thuốc chiếm trọn hô hấp của cô.Hôn đến ngạt thở.Cơ thể cô mềm nhũn.K thể! Fai kháng cự!Hạ Băng Khuynh cố gắng lệnh cho bản thân, nhưng, đại não nghĩ v, hành động lại đáp lại anh, như là bị trúng tà v.Đồ bị lột ra.Mạnh mẽ, cô mở to mắt, ý thức tỉnh táo lại, liền đá chân: “Tôi k thể để anh như v, anh đi, xuồng đi!”“Lúc này em k thể nói không thể!” Hơi thở như lửa của Mộ Nguyệt Sâm phả lên tai cô.Cô khép chặt chân, 2 tay ở trong chăn đầy eo anh ra: “Xuống đi!”Mộ Nguyệt Sâm dùng đầu gối mở chân cô ra: “Tôi muốn em---”“Anh muốn thì lấy, anh nghĩ đến việc chịu trách nhiệm với tôi chưa? Bây h thậm chí ở bên ng phụ nữ khác r, anh coi tôi là gì? Là vật phát tiết lúc anh muốn s?” Lòng Hạ Băng Khuynh rất ủy khuất.Trc đây cô quá dễ dãi!Khiến anh nghĩ mình là cô gái có thể trêu chọc, nhưng cô vì yêu anh mới cam tâm tình nguyện, cô k fai ai cũng chấp nhận.

Chương 404