Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 407
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Như cô nói, mang thai là chuyện đáng sợ.Cô sẽ k vì 1 câu nôn khan, liền gấp gáp tưởng tượng mình mang thai.Tiêu Nhân thả lỏng:”Đc thôi”Hạ Băng Khuynh lấy remote, tìm bộ phim kinh dị.“Đừng coi phim kinh dị, k tốt cho thai nhi!” Tiêu Nhân nhắc cô.“” Cô rất mong cô mang thai?“Tớ chọn” Tiêu Nhân giành remote, tìm nửa ngày, cũng bấm chiếu.Hạ Băng Khuynh nhìn màn hình, bên trên xuất hiện 4 chữ rõ ràng - hoa viên bảo bảo!Cô rất bất lực nâng trán.Cho nên, mấy tiếng sau đó, họ đều coi hoa viên bảo bảo. Hạ Băng Khuynh trực tiếp bị tiêm thuốc mê, đến ngủ lúc nào cũng k biết.1 giấc tỉnh dậy, sắp 5h r!Tiêu Nhân cũng ở bên ngủ.Có thể k ngủ k, hoa viên bảo bảo là phim cho 1-3 tuổi coi!Từ phòng media ra, họ k về phòng, mà xuống lầu, dù s cũng sắp ăn r,. mắc công ng hầu lên hối.Quản gia đứng ở đại sảnh.Thấy họ xuống cười haha đi qua: “Tối nay có hải sản chuyển từ Úc qua, đợi tí ăn nhiều tí!”“Hải sản con thích nhất r!” Mắt Hạ Băng Khuynh sáng lên.“Con cũng thích! Con cũng thích!” Tiêu Nhân cũng phụ họa theo.“Thời gian ăn còn sớm, 2 đứa vào phòng khách nhỏ ngồi tí, hơ lửa, tôi kêu ng đem trà sữa và pudding qua, đợi đủ ng liền có thể ăn.”“Chú thật là người siêu tốt!”Tiêu Nhân còn muốn lên trc ôm cái, thật quá thân thiết r!Họ lại chuyển qa phòng khách nhỏ, lửa trong lò sưởi vừa đủ, ấm áp, thoải mái.Nữ hầu mang trà sữa và pudding vào.Hạ Băng Khuynh múc 1 muỗng lớn pudding bỏ vào miệng, mùi xoài thanh ngọt, chua chua rất hợp khẩu vị của cô, đặc biệt ngon!Ăn xong, cô ăn lun cả phần của Tiêu Nhân.Tiêu Nhân uống hồng trà, k động đậy nhìn cô:”Nhìn xem, đây là dấu hiện có thai, thích ăn chua!”Hạ Băng Khuynh liếc cô 1 cái: “Tớ vốn thích ăn pudding xoài!”“Đừng giảo biện! Tớ thấy cậu, thành thực đi thử thai, tuyệt đối có r!” Tiêu Nhân nói rất tự tin.“Suỵt, cô đừng lớn tiếng đc k, sợ ngta k nghe thấy à!” Hạ Băng Khuynh thả muỗng xuống.Ngoài sảnh, Mộ Lưu Huyền vừa vào, nghe đối thoại này, anh thật sự bị dọa đến ngây ng.Mang thai?Con ai? Anh 3?“S k vào?” Giọng lạnh lùng truyền đến phía sau.Mộ Lưu Huyền quay đầu, thấy Mộ Nguyệt Sâm lập tức như thấy quỷ.Mà bên trong, Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân nghe tiếng động bên ngoài, gấp gáp quay đầu.“E nhớ đến để quên đồ trên xe r” Mộ Lưu Huyền tìm cớ chuồn đi.Tim Hạ Băng Khuynh đập nhanh.Mộ Lưu Huyền k fai là đã nghe họ nói r chứ!Sau đó, cô liền nhìn thấy Mộ Nguyệt Sâm, lòng lập tức điên loạn, cô nhanh chóng quay đầu, dùng muỗng tiếp tục ăn pudding.Bộ dạng hoang mang đó hoàn toàn lọt vào mắt Mộ Nguyệt Sâm, cộng thêm biểu cảm lúc nãy Lưu Huyền thấy anh liền chạy, anh dám khẳng định, họ đang nói anh.Mộ Nguyệt Sâm bước vào.“Tam thiếu!” Tiêu Nhân chào anh, cười rạng rỡ với anh, thiếu chút nữa nắm tay anh, nói anh, sắp làm ba r.
Như cô nói, mang thai là chuyện đáng sợ.
Cô sẽ k vì 1 câu nôn khan, liền gấp gáp tưởng tượng mình mang thai.
Tiêu Nhân thả lỏng:”Đc thôi”
Hạ Băng Khuynh lấy remote, tìm bộ phim kinh dị.
“Đừng coi phim kinh dị, k tốt cho thai nhi!” Tiêu Nhân nhắc cô.
“” Cô rất mong cô mang thai?
“Tớ chọn” Tiêu Nhân giành remote, tìm nửa ngày, cũng bấm chiếu.
Hạ Băng Khuynh nhìn màn hình, bên trên xuất hiện 4 chữ rõ ràng - hoa viên bảo bảo!
Cô rất bất lực nâng trán.
Cho nên, mấy tiếng sau đó, họ đều coi hoa viên bảo bảo. Hạ Băng Khuynh trực tiếp bị tiêm thuốc mê, đến ngủ lúc nào cũng k biết.
1 giấc tỉnh dậy, sắp 5h r!
Tiêu Nhân cũng ở bên ngủ.
Có thể k ngủ k, hoa viên bảo bảo là phim cho 1-3 tuổi coi!
Từ phòng media ra, họ k về phòng, mà xuống lầu, dù s cũng sắp ăn r,. mắc công ng hầu lên hối.
Quản gia đứng ở đại sảnh.
Thấy họ xuống cười haha đi qua: “Tối nay có hải sản chuyển từ Úc qua, đợi tí ăn nhiều tí!”
“Hải sản con thích nhất r!” Mắt Hạ Băng Khuynh sáng lên.
“Con cũng thích! Con cũng thích!” Tiêu Nhân cũng phụ họa theo.
“Thời gian ăn còn sớm, 2 đứa vào phòng khách nhỏ ngồi tí, hơ lửa, tôi kêu ng đem trà sữa và pudding qua, đợi đủ ng liền có thể ăn.”
“Chú thật là người siêu tốt!”
Tiêu Nhân còn muốn lên trc ôm cái, thật quá thân thiết r!
Họ lại chuyển qa phòng khách nhỏ, lửa trong lò sưởi vừa đủ, ấm áp, thoải mái.
Nữ hầu mang trà sữa và pudding vào.
Hạ Băng Khuynh múc 1 muỗng lớn pudding bỏ vào miệng, mùi xoài thanh ngọt, chua chua rất hợp khẩu vị của cô, đặc biệt ngon!
Ăn xong, cô ăn lun cả phần của Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân uống hồng trà, k động đậy nhìn cô:”Nhìn xem, đây là dấu hiện có thai, thích ăn chua!”
Hạ Băng Khuynh liếc cô 1 cái: “Tớ vốn thích ăn pudding xoài!”
“Đừng giảo biện! Tớ thấy cậu, thành thực đi thử thai, tuyệt đối có r!” Tiêu Nhân nói rất tự tin.
“Suỵt, cô đừng lớn tiếng đc k, sợ ngta k nghe thấy à!” Hạ Băng Khuynh thả muỗng xuống.
Ngoài sảnh, Mộ Lưu Huyền vừa vào, nghe đối thoại này, anh thật sự bị dọa đến ngây ng.
Mang thai?
Con ai? Anh 3?
“S k vào?” Giọng lạnh lùng truyền đến phía sau.
Mộ Lưu Huyền quay đầu, thấy Mộ Nguyệt Sâm lập tức như thấy quỷ.
Mà bên trong, Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân nghe tiếng động bên ngoài, gấp gáp quay đầu.
“E nhớ đến để quên đồ trên xe r” Mộ Lưu Huyền tìm cớ chuồn đi.
Tim Hạ Băng Khuynh đập nhanh.
Mộ Lưu Huyền k fai là đã nghe họ nói r chứ!
Sau đó, cô liền nhìn thấy Mộ Nguyệt Sâm, lòng lập tức điên loạn, cô nhanh chóng quay đầu, dùng muỗng tiếp tục ăn pudding.
Bộ dạng hoang mang đó hoàn toàn lọt vào mắt Mộ Nguyệt Sâm, cộng thêm biểu cảm lúc nãy Lưu Huyền thấy anh liền chạy, anh dám khẳng định, họ đang nói anh.
Mộ Nguyệt Sâm bước vào.
“Tam thiếu!” Tiêu Nhân chào anh, cười rạng rỡ với anh, thiếu chút nữa nắm tay anh, nói anh, sắp làm ba r.
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Như cô nói, mang thai là chuyện đáng sợ.Cô sẽ k vì 1 câu nôn khan, liền gấp gáp tưởng tượng mình mang thai.Tiêu Nhân thả lỏng:”Đc thôi”Hạ Băng Khuynh lấy remote, tìm bộ phim kinh dị.“Đừng coi phim kinh dị, k tốt cho thai nhi!” Tiêu Nhân nhắc cô.“” Cô rất mong cô mang thai?“Tớ chọn” Tiêu Nhân giành remote, tìm nửa ngày, cũng bấm chiếu.Hạ Băng Khuynh nhìn màn hình, bên trên xuất hiện 4 chữ rõ ràng - hoa viên bảo bảo!Cô rất bất lực nâng trán.Cho nên, mấy tiếng sau đó, họ đều coi hoa viên bảo bảo. Hạ Băng Khuynh trực tiếp bị tiêm thuốc mê, đến ngủ lúc nào cũng k biết.1 giấc tỉnh dậy, sắp 5h r!Tiêu Nhân cũng ở bên ngủ.Có thể k ngủ k, hoa viên bảo bảo là phim cho 1-3 tuổi coi!Từ phòng media ra, họ k về phòng, mà xuống lầu, dù s cũng sắp ăn r,. mắc công ng hầu lên hối.Quản gia đứng ở đại sảnh.Thấy họ xuống cười haha đi qua: “Tối nay có hải sản chuyển từ Úc qua, đợi tí ăn nhiều tí!”“Hải sản con thích nhất r!” Mắt Hạ Băng Khuynh sáng lên.“Con cũng thích! Con cũng thích!” Tiêu Nhân cũng phụ họa theo.“Thời gian ăn còn sớm, 2 đứa vào phòng khách nhỏ ngồi tí, hơ lửa, tôi kêu ng đem trà sữa và pudding qua, đợi đủ ng liền có thể ăn.”“Chú thật là người siêu tốt!”Tiêu Nhân còn muốn lên trc ôm cái, thật quá thân thiết r!Họ lại chuyển qa phòng khách nhỏ, lửa trong lò sưởi vừa đủ, ấm áp, thoải mái.Nữ hầu mang trà sữa và pudding vào.Hạ Băng Khuynh múc 1 muỗng lớn pudding bỏ vào miệng, mùi xoài thanh ngọt, chua chua rất hợp khẩu vị của cô, đặc biệt ngon!Ăn xong, cô ăn lun cả phần của Tiêu Nhân.Tiêu Nhân uống hồng trà, k động đậy nhìn cô:”Nhìn xem, đây là dấu hiện có thai, thích ăn chua!”Hạ Băng Khuynh liếc cô 1 cái: “Tớ vốn thích ăn pudding xoài!”“Đừng giảo biện! Tớ thấy cậu, thành thực đi thử thai, tuyệt đối có r!” Tiêu Nhân nói rất tự tin.“Suỵt, cô đừng lớn tiếng đc k, sợ ngta k nghe thấy à!” Hạ Băng Khuynh thả muỗng xuống.Ngoài sảnh, Mộ Lưu Huyền vừa vào, nghe đối thoại này, anh thật sự bị dọa đến ngây ng.Mang thai?Con ai? Anh 3?“S k vào?” Giọng lạnh lùng truyền đến phía sau.Mộ Lưu Huyền quay đầu, thấy Mộ Nguyệt Sâm lập tức như thấy quỷ.Mà bên trong, Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân nghe tiếng động bên ngoài, gấp gáp quay đầu.“E nhớ đến để quên đồ trên xe r” Mộ Lưu Huyền tìm cớ chuồn đi.Tim Hạ Băng Khuynh đập nhanh.Mộ Lưu Huyền k fai là đã nghe họ nói r chứ!Sau đó, cô liền nhìn thấy Mộ Nguyệt Sâm, lòng lập tức điên loạn, cô nhanh chóng quay đầu, dùng muỗng tiếp tục ăn pudding.Bộ dạng hoang mang đó hoàn toàn lọt vào mắt Mộ Nguyệt Sâm, cộng thêm biểu cảm lúc nãy Lưu Huyền thấy anh liền chạy, anh dám khẳng định, họ đang nói anh.Mộ Nguyệt Sâm bước vào.“Tam thiếu!” Tiêu Nhân chào anh, cười rạng rỡ với anh, thiếu chút nữa nắm tay anh, nói anh, sắp làm ba r.