Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 440

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Miệng ngậm chuối, mà như ngậm địa lôi.Lưỡi cũng k dám động.Thứ ngọt ngào này, khiến da đầu cô như có vô số con sâu đang bò.Hạ Vân Khuynh thấy e gái như khúc gỗ bất động, tay vẫy trc mắt cô: “ Băng Khuynh, e s thế, cứ ngây ngốc v? Có phải vừa nãy bị dọa r k?”Mộ Nguyệt Sâm nhìn đồ ăn trong tô, đoán đc nha đầu nhỏ đang nghĩ gì!Anh lấy tô từ Hạ Vân Khuynh: “Chắc là đồ ngon quá khiến e ấy cảm động, chị dâu ra ngoài đi, e đút cô ấy là đc.”“V, v đc thôi!” Hạ Vân Khuynh bán tín bán nghi.Lúc ánh mắt thu lại từ ng Mộ Nguyệt Sâm, mắt vô tình nhìn đến quần anh.Khoảnh khắc đó, mắt cô mở to như sắp nổ tung.Ng từng trải, chỉ cần chút là hiểu.Mặt phủ tầng đổ lên.Họ họ k fai là đangNgẩng đầu nhìn e gái, thấy tóc cô rối loạn, mặt đỏ k tự nhiên, miệng như có dung dịch k rõ.Chứng cứ chắc chắn!Nội tâm cô như bị ngàn con ngựa chạy qa, trời ời, omg, em gái ngoan ngoãn của cô lại lại chuyện này, quan trọng là cô ấy lại đc.Thật k thể tưởng tượng, nội tâm cô bị đả kích lớn: “Chị, chị, chị, ra ngoài---”Hạ Vân Khuynh k tìm đc đường ra, 1 đường đỡ tường đi ra.Phòng ngủ yên tĩnh.Mộ Nguyệt Sâm vẫn bưng tô.Mà chuối trong miệng Hạ Băng Khuynh ngậm muốn nát ra, suy sụp nhìn cửa lớn.Phản ứng của chị cần hiển nhiên v k!Cần khoa trương v k!Chị có thể giả bộ k thấy gì k!“Ăn đi---” Mộ Nguyệt Sâm nhẹ hối: “Tô này có chuối thơm ngọt nhuận họng.”Mặt Hạ Băng Khuynh lập tức đỏ lên.Mắt đẹp tức giận trừng mặt Mộ Nguyệt Sâm: “Uh uh---, uh uh uh ---”Cô kích động nói, nhưng nghe vào tai ngkhac chỉ có từ uh uh.Mộ Nguyệt Sâm vẫn bưng tô trái cây:”E uh uh cái gì, hoặc nhả ra, hoặc nuốt vào!”“ Uh uh uh!” Hạ Băng Khuynh nâng cao giọng nói 3 tiếng uh, biểu hiện hận ý của cô với anh.“Đây là ngôn ngữ gì? Trừ phi e vừa từ sao hỏa chơi về?” Mộ Nguyệt Sâm trêu chọc cô: “Đáng tiếc nhân loài nghe k hiểu tiếng của e”“Uh---” Hạ Băng Khuynh tức giận đánh anh.Nhưng nắm đấm của cô trên ng anh, như thay anh xoa bóp, k chỉ k có tác dụng phát tiết, ngược lại chỉ giúp anh thoải mái xương cốt, mà bản thân thì bị đau.“Eo anh nhức quá, e đánh tiếp đi!” Mộ Nguyệt Sâm ưu nhã nói.Hạ Băng Khuynh bỏ cuộc r, nghĩ đến cách hay hơn.Cô lấy tay anh qua, nhả đồ trong miệng ra tay anh, màu vàng, màu sắc hỗn loạn.Cô đã ghê tởm đủ r, đến anh r!Mộ Nguyệt Sâm nhìn đồ trong tay, mắt đen đầy mây đen vây lấy, như sấm chớp lướt qua.Hạ Băng Khuynh giả bộ cười 2 tiếng với anh: “E đem đặc sản từ sao hỏa về, vui k. vui k. hưng phấn k. cho nên vui đến k nói nên lời r.”Cô trả thù vừa nãy lời anh nói với chị, lại trà thù 1 phen.ANh nhanh chóng đứng lên, đi nhà vệ sinh.Bên trong, truyền ra tiếng nước.

Miệng ngậm chuối, mà như ngậm địa lôi.

Lưỡi cũng k dám động.

Thứ ngọt ngào này, khiến da đầu cô như có vô số con sâu đang bò.

Hạ Vân Khuynh thấy e gái như khúc gỗ bất động, tay vẫy trc mắt cô: “ Băng Khuynh, e s thế, cứ ngây ngốc v? Có phải vừa nãy bị dọa r k?”

Mộ Nguyệt Sâm nhìn đồ ăn trong tô, đoán đc nha đầu nhỏ đang nghĩ gì!

Anh lấy tô từ Hạ Vân Khuynh: “Chắc là đồ ngon quá khiến e ấy cảm động, chị dâu ra ngoài đi, e đút cô ấy là đc.”

“V, v đc thôi!” Hạ Vân Khuynh bán tín bán nghi.

Lúc ánh mắt thu lại từ ng Mộ Nguyệt Sâm, mắt vô tình nhìn đến quần anh.

Khoảnh khắc đó, mắt cô mở to như sắp nổ tung.

Ng từng trải, chỉ cần chút là hiểu.

Mặt phủ tầng đổ lên.

Họ họ k fai là đang

Ngẩng đầu nhìn e gái, thấy tóc cô rối loạn, mặt đỏ k tự nhiên, miệng như có dung dịch k rõ.

Chứng cứ chắc chắn!

Nội tâm cô như bị ngàn con ngựa chạy qa, trời ời, omg, em gái ngoan ngoãn của cô lại lại chuyện này, quan trọng là cô ấy lại đc.

Thật k thể tưởng tượng, nội tâm cô bị đả kích lớn: “Chị, chị, chị, ra ngoài---”

Hạ Vân Khuynh k tìm đc đường ra, 1 đường đỡ tường đi ra.

Phòng ngủ yên tĩnh.

Mộ Nguyệt Sâm vẫn bưng tô.

Mà chuối trong miệng Hạ Băng Khuynh ngậm muốn nát ra, suy sụp nhìn cửa lớn.

Phản ứng của chị cần hiển nhiên v k!

Cần khoa trương v k!

Chị có thể giả bộ k thấy gì k!

“Ăn đi---” Mộ Nguyệt Sâm nhẹ hối: “Tô này có chuối thơm ngọt nhuận họng.”

Mặt Hạ Băng Khuynh lập tức đỏ lên.

Mắt đẹp tức giận trừng mặt Mộ Nguyệt Sâm: “Uh uh---, uh uh uh ---”

Cô kích động nói, nhưng nghe vào tai ngkhac chỉ có từ uh uh.

Mộ Nguyệt Sâm vẫn bưng tô trái cây:”E uh uh cái gì, hoặc nhả ra, hoặc nuốt vào!”

“ Uh uh uh!” Hạ Băng Khuynh nâng cao giọng nói 3 tiếng uh, biểu hiện hận ý của cô với anh.

“Đây là ngôn ngữ gì? Trừ phi e vừa từ sao hỏa chơi về?” Mộ Nguyệt Sâm trêu chọc cô: “Đáng tiếc nhân loài nghe k hiểu tiếng của e”

“Uh---” Hạ Băng Khuynh tức giận đánh anh.

Nhưng nắm đấm của cô trên ng anh, như thay anh xoa bóp, k chỉ k có tác dụng phát tiết, ngược lại chỉ giúp anh thoải mái xương cốt, mà bản thân thì bị đau.

“Eo anh nhức quá, e đánh tiếp đi!” Mộ Nguyệt Sâm ưu nhã nói.

Hạ Băng Khuynh bỏ cuộc r, nghĩ đến cách hay hơn.

Cô lấy tay anh qua, nhả đồ trong miệng ra tay anh, màu vàng, màu sắc hỗn loạn.

Cô đã ghê tởm đủ r, đến anh r!

Mộ Nguyệt Sâm nhìn đồ trong tay, mắt đen đầy mây đen vây lấy, như sấm chớp lướt qua.

Hạ Băng Khuynh giả bộ cười 2 tiếng với anh: “E đem đặc sản từ sao hỏa về, vui k. vui k. hưng phấn k. cho nên vui đến k nói nên lời r.”

Cô trả thù vừa nãy lời anh nói với chị, lại trà thù 1 phen.

ANh nhanh chóng đứng lên, đi nhà vệ sinh.

Bên trong, truyền ra tiếng nước.

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Miệng ngậm chuối, mà như ngậm địa lôi.Lưỡi cũng k dám động.Thứ ngọt ngào này, khiến da đầu cô như có vô số con sâu đang bò.Hạ Vân Khuynh thấy e gái như khúc gỗ bất động, tay vẫy trc mắt cô: “ Băng Khuynh, e s thế, cứ ngây ngốc v? Có phải vừa nãy bị dọa r k?”Mộ Nguyệt Sâm nhìn đồ ăn trong tô, đoán đc nha đầu nhỏ đang nghĩ gì!Anh lấy tô từ Hạ Vân Khuynh: “Chắc là đồ ngon quá khiến e ấy cảm động, chị dâu ra ngoài đi, e đút cô ấy là đc.”“V, v đc thôi!” Hạ Vân Khuynh bán tín bán nghi.Lúc ánh mắt thu lại từ ng Mộ Nguyệt Sâm, mắt vô tình nhìn đến quần anh.Khoảnh khắc đó, mắt cô mở to như sắp nổ tung.Ng từng trải, chỉ cần chút là hiểu.Mặt phủ tầng đổ lên.Họ họ k fai là đangNgẩng đầu nhìn e gái, thấy tóc cô rối loạn, mặt đỏ k tự nhiên, miệng như có dung dịch k rõ.Chứng cứ chắc chắn!Nội tâm cô như bị ngàn con ngựa chạy qa, trời ời, omg, em gái ngoan ngoãn của cô lại lại chuyện này, quan trọng là cô ấy lại đc.Thật k thể tưởng tượng, nội tâm cô bị đả kích lớn: “Chị, chị, chị, ra ngoài---”Hạ Vân Khuynh k tìm đc đường ra, 1 đường đỡ tường đi ra.Phòng ngủ yên tĩnh.Mộ Nguyệt Sâm vẫn bưng tô.Mà chuối trong miệng Hạ Băng Khuynh ngậm muốn nát ra, suy sụp nhìn cửa lớn.Phản ứng của chị cần hiển nhiên v k!Cần khoa trương v k!Chị có thể giả bộ k thấy gì k!“Ăn đi---” Mộ Nguyệt Sâm nhẹ hối: “Tô này có chuối thơm ngọt nhuận họng.”Mặt Hạ Băng Khuynh lập tức đỏ lên.Mắt đẹp tức giận trừng mặt Mộ Nguyệt Sâm: “Uh uh---, uh uh uh ---”Cô kích động nói, nhưng nghe vào tai ngkhac chỉ có từ uh uh.Mộ Nguyệt Sâm vẫn bưng tô trái cây:”E uh uh cái gì, hoặc nhả ra, hoặc nuốt vào!”“ Uh uh uh!” Hạ Băng Khuynh nâng cao giọng nói 3 tiếng uh, biểu hiện hận ý của cô với anh.“Đây là ngôn ngữ gì? Trừ phi e vừa từ sao hỏa chơi về?” Mộ Nguyệt Sâm trêu chọc cô: “Đáng tiếc nhân loài nghe k hiểu tiếng của e”“Uh---” Hạ Băng Khuynh tức giận đánh anh.Nhưng nắm đấm của cô trên ng anh, như thay anh xoa bóp, k chỉ k có tác dụng phát tiết, ngược lại chỉ giúp anh thoải mái xương cốt, mà bản thân thì bị đau.“Eo anh nhức quá, e đánh tiếp đi!” Mộ Nguyệt Sâm ưu nhã nói.Hạ Băng Khuynh bỏ cuộc r, nghĩ đến cách hay hơn.Cô lấy tay anh qua, nhả đồ trong miệng ra tay anh, màu vàng, màu sắc hỗn loạn.Cô đã ghê tởm đủ r, đến anh r!Mộ Nguyệt Sâm nhìn đồ trong tay, mắt đen đầy mây đen vây lấy, như sấm chớp lướt qua.Hạ Băng Khuynh giả bộ cười 2 tiếng với anh: “E đem đặc sản từ sao hỏa về, vui k. vui k. hưng phấn k. cho nên vui đến k nói nên lời r.”Cô trả thù vừa nãy lời anh nói với chị, lại trà thù 1 phen.ANh nhanh chóng đứng lên, đi nhà vệ sinh.Bên trong, truyền ra tiếng nước.

Chương 440