Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 470
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Ôn Tử Tích ở bên đó lập tức nghiêm mặt, tay khác cầm bình rượu để lên miệng cũng đưa xuống: “Cách gì?”Lực chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào việc Mộ Nguyệt Bạch nói có thể giúp cô có đc Mộ Nguyệt Sâm.Mấy chữ này làm cô chấn động.Lúc cô nghĩ hoàn toàn mất hy vọng, k có động lực sống, anh lại nói có cách, đây k nghi ngờ là tin tốt giúp cô sống lại.“Cái này cô k cần quan tâm, cô k cần làm gì, thời gian này im lặng cho tôi, tôi tự nhiên sẽ mang kinh hỉ đến.” Mộ Nguyệt Bạch bình thản nói.“V, v Hạ Băng Khuynh thì s? Nếu sinh con r, anh còn nói phản kích gì nữa.” Ôn Tử Tích tuy có chút say, nhưng vẫn k ngốc.“Tôi chỉ giúp cô có đc ng của nó, còn tim, con cái, tôi k quan tâm. Để họ chia tay là chắc chắn, đây là ý nguyện của tôi, cũng là của cô! Nhưng vế trước để tôi giúp cô là, k cần biết công khai hay âm thầm, k đc động đến Băng Khuynh, để tôi biết cô còn làm trò gì, tất cả sẽ dừng tại đó, hiểu k?” Lời của Mộ Nguyệt Bạch mang sức mạnh vô hình.Ôn Tử Tích bây h đã hết cách r.Cô đồng ý: “Đc! Tôi đồng ý k bày trò!”“Cô nhớ cho kĩ, tôi có thể giúp cô có đc, nhưng có thể khiến cô mất đi, ngàn vạn lần đừng nghĩ thoát khỏi tầm nhìn của tôi.” Mộ Nguyệt bạch dùng giọng ôn nhu cảnh cáo.“Tôi thề k động cô ta, chỉ cần có thể để tôi quay lại bên Nguyệt Sâm.” Ôn Tử Tích liền đáp ứng.“Đợi tin của tôi!”Nói xong mấy chữ cuối, Mộ Nguyệt Bạch cúp máy.Tay Ôn Tử Tích trượt xuống, cô uống đến có chút say, bình tĩnh nghĩ lại cuộc điện thoại, bất giác nghi ngờ, anh rốt cuộc tặng gì cho Hạ Băng Khuynh khiến Mộ Nguyệt Bạch căng thẳng như v?Thực sự cô k biết gì, cô chỉ k vui, thuận nước đẩy thuyền.NHưng k ngờ, đẩy 1 cái, Mộ Nguyệt Bạch lại cho cô 1 ân huệ.Sau vài ngày điều chỉnh, cơ thể Hạ Băng Khuynh tốt hơn nhiều.Trừ hôm đó xuất huyết,cũng k thấy tình trạng đó nữa, hiểm nguy cứ thể đc giải quyết.Sau lần này, Mộ gia đối với thức ăn càng cẩn thận, mỗi món đều fai biết nguồn gốc, trái cây fai truy ra đc nông trại trồng nó.Tuy chuyện là chuyện thoáng qua, nhưng chuyện quả thật có uẩn khúc, cộng thêm chuyện lần trc nữ hầu bây h chuyện có tin tức, Mộ Nguyệt Sâm vốn đã đa nghi, mỗi tiểu tiết anh chú ý đến đều k bỏ qua.Sau khi xảy ra 2 chuyện đó, anh 24h k rời, tối ngủ trên sofa.Sáng, bác sĩ Lưu trị xương cốt gọi đến, kt cho họ, kêu Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm tìm thời gian đến thoát bó bột.1 tháng chớp mắt là tới, Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình căn bản đi đc r, nhưng bây h cô nằm trên giường nằm đến sắp thoái hóa r.Chiều, trợ lý tiểu Lê đưa thuốc bổ máu đến.Lại đầy 1 hộp lớn.Mỗi ngày 3 lần, mỗi lần 1 gói!Hạ Băng Khuynh uống nửa tháng, uống đến sợ, vừa nhìn bao lớn, bất giác oán giận với Mộ Nguyệt Sâm: “E có thể k uống k, hqa Tiêu Nhan đến, cô ta chê e như đang uống máu v.”
Ôn Tử Tích ở bên đó lập tức nghiêm mặt, tay khác cầm bình rượu để lên miệng cũng đưa xuống: “Cách gì?”
Lực chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào việc Mộ Nguyệt Bạch nói có thể giúp cô có đc Mộ Nguyệt Sâm.
Mấy chữ này làm cô chấn động.
Lúc cô nghĩ hoàn toàn mất hy vọng, k có động lực sống, anh lại nói có cách, đây k nghi ngờ là tin tốt giúp cô sống lại.
“Cái này cô k cần quan tâm, cô k cần làm gì, thời gian này im lặng cho tôi, tôi tự nhiên sẽ mang kinh hỉ đến.” Mộ Nguyệt Bạch bình thản nói.
“V, v Hạ Băng Khuynh thì s? Nếu sinh con r, anh còn nói phản kích gì nữa.” Ôn Tử Tích tuy có chút say, nhưng vẫn k ngốc.
“Tôi chỉ giúp cô có đc ng của nó, còn tim, con cái, tôi k quan tâm. Để họ chia tay là chắc chắn, đây là ý nguyện của tôi, cũng là của cô! Nhưng vế trước để tôi giúp cô là, k cần biết công khai hay âm thầm, k đc động đến Băng Khuynh, để tôi biết cô còn làm trò gì, tất cả sẽ dừng tại đó, hiểu k?” Lời của Mộ Nguyệt Bạch mang sức mạnh vô hình.
Ôn Tử Tích bây h đã hết cách r.
Cô đồng ý: “Đc! Tôi đồng ý k bày trò!”
“Cô nhớ cho kĩ, tôi có thể giúp cô có đc, nhưng có thể khiến cô mất đi, ngàn vạn lần đừng nghĩ thoát khỏi tầm nhìn của tôi.” Mộ Nguyệt bạch dùng giọng ôn nhu cảnh cáo.
“Tôi thề k động cô ta, chỉ cần có thể để tôi quay lại bên Nguyệt Sâm.” Ôn Tử Tích liền đáp ứng.
“Đợi tin của tôi!”
Nói xong mấy chữ cuối, Mộ Nguyệt Bạch cúp máy.
Tay Ôn Tử Tích trượt xuống, cô uống đến có chút say, bình tĩnh nghĩ lại cuộc điện thoại, bất giác nghi ngờ, anh rốt cuộc tặng gì cho Hạ Băng Khuynh khiến Mộ Nguyệt Bạch căng thẳng như v?
Thực sự cô k biết gì, cô chỉ k vui, thuận nước đẩy thuyền.
NHưng k ngờ, đẩy 1 cái, Mộ Nguyệt Bạch lại cho cô 1 ân huệ.
Sau vài ngày điều chỉnh, cơ thể Hạ Băng Khuynh tốt hơn nhiều.
Trừ hôm đó xuất huyết,cũng k thấy tình trạng đó nữa, hiểm nguy cứ thể đc giải quyết.
Sau lần này, Mộ gia đối với thức ăn càng cẩn thận, mỗi món đều fai biết nguồn gốc, trái cây fai truy ra đc nông trại trồng nó.
Tuy chuyện là chuyện thoáng qua, nhưng chuyện quả thật có uẩn khúc, cộng thêm chuyện lần trc nữ hầu bây h chuyện có tin tức, Mộ Nguyệt Sâm vốn đã đa nghi, mỗi tiểu tiết anh chú ý đến đều k bỏ qua.
Sau khi xảy ra 2 chuyện đó, anh 24h k rời, tối ngủ trên sofa.
Sáng, bác sĩ Lưu trị xương cốt gọi đến, kt cho họ, kêu Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm tìm thời gian đến thoát bó bột.
1 tháng chớp mắt là tới, Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình căn bản đi đc r, nhưng bây h cô nằm trên giường nằm đến sắp thoái hóa r.
Chiều, trợ lý tiểu Lê đưa thuốc bổ máu đến.
Lại đầy 1 hộp lớn.
Mỗi ngày 3 lần, mỗi lần 1 gói!
Hạ Băng Khuynh uống nửa tháng, uống đến sợ, vừa nhìn bao lớn, bất giác oán giận với Mộ Nguyệt Sâm: “E có thể k uống k, hqa Tiêu Nhan đến, cô ta chê e như đang uống máu v.”
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Ôn Tử Tích ở bên đó lập tức nghiêm mặt, tay khác cầm bình rượu để lên miệng cũng đưa xuống: “Cách gì?”Lực chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào việc Mộ Nguyệt Bạch nói có thể giúp cô có đc Mộ Nguyệt Sâm.Mấy chữ này làm cô chấn động.Lúc cô nghĩ hoàn toàn mất hy vọng, k có động lực sống, anh lại nói có cách, đây k nghi ngờ là tin tốt giúp cô sống lại.“Cái này cô k cần quan tâm, cô k cần làm gì, thời gian này im lặng cho tôi, tôi tự nhiên sẽ mang kinh hỉ đến.” Mộ Nguyệt Bạch bình thản nói.“V, v Hạ Băng Khuynh thì s? Nếu sinh con r, anh còn nói phản kích gì nữa.” Ôn Tử Tích tuy có chút say, nhưng vẫn k ngốc.“Tôi chỉ giúp cô có đc ng của nó, còn tim, con cái, tôi k quan tâm. Để họ chia tay là chắc chắn, đây là ý nguyện của tôi, cũng là của cô! Nhưng vế trước để tôi giúp cô là, k cần biết công khai hay âm thầm, k đc động đến Băng Khuynh, để tôi biết cô còn làm trò gì, tất cả sẽ dừng tại đó, hiểu k?” Lời của Mộ Nguyệt Bạch mang sức mạnh vô hình.Ôn Tử Tích bây h đã hết cách r.Cô đồng ý: “Đc! Tôi đồng ý k bày trò!”“Cô nhớ cho kĩ, tôi có thể giúp cô có đc, nhưng có thể khiến cô mất đi, ngàn vạn lần đừng nghĩ thoát khỏi tầm nhìn của tôi.” Mộ Nguyệt bạch dùng giọng ôn nhu cảnh cáo.“Tôi thề k động cô ta, chỉ cần có thể để tôi quay lại bên Nguyệt Sâm.” Ôn Tử Tích liền đáp ứng.“Đợi tin của tôi!”Nói xong mấy chữ cuối, Mộ Nguyệt Bạch cúp máy.Tay Ôn Tử Tích trượt xuống, cô uống đến có chút say, bình tĩnh nghĩ lại cuộc điện thoại, bất giác nghi ngờ, anh rốt cuộc tặng gì cho Hạ Băng Khuynh khiến Mộ Nguyệt Bạch căng thẳng như v?Thực sự cô k biết gì, cô chỉ k vui, thuận nước đẩy thuyền.NHưng k ngờ, đẩy 1 cái, Mộ Nguyệt Bạch lại cho cô 1 ân huệ.Sau vài ngày điều chỉnh, cơ thể Hạ Băng Khuynh tốt hơn nhiều.Trừ hôm đó xuất huyết,cũng k thấy tình trạng đó nữa, hiểm nguy cứ thể đc giải quyết.Sau lần này, Mộ gia đối với thức ăn càng cẩn thận, mỗi món đều fai biết nguồn gốc, trái cây fai truy ra đc nông trại trồng nó.Tuy chuyện là chuyện thoáng qua, nhưng chuyện quả thật có uẩn khúc, cộng thêm chuyện lần trc nữ hầu bây h chuyện có tin tức, Mộ Nguyệt Sâm vốn đã đa nghi, mỗi tiểu tiết anh chú ý đến đều k bỏ qua.Sau khi xảy ra 2 chuyện đó, anh 24h k rời, tối ngủ trên sofa.Sáng, bác sĩ Lưu trị xương cốt gọi đến, kt cho họ, kêu Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm tìm thời gian đến thoát bó bột.1 tháng chớp mắt là tới, Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình căn bản đi đc r, nhưng bây h cô nằm trên giường nằm đến sắp thoái hóa r.Chiều, trợ lý tiểu Lê đưa thuốc bổ máu đến.Lại đầy 1 hộp lớn.Mỗi ngày 3 lần, mỗi lần 1 gói!Hạ Băng Khuynh uống nửa tháng, uống đến sợ, vừa nhìn bao lớn, bất giác oán giận với Mộ Nguyệt Sâm: “E có thể k uống k, hqa Tiêu Nhan đến, cô ta chê e như đang uống máu v.”