Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 499
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Hạ Băng Khuynh đỡ trán.Mắt nhìn Mộ Nguyệt Sâm ngồi k lên tiếng, nhưng mặt ngày càng đen, cơ thể như gắn thêm thanh thép, cực kỳ căng thẳng.Cô hiểu tâm trạng muốn b*p ch*t Tiêu Nhân của anh, quan trọng là, k thể nói đc.Quý Tu từ tốn hô hấp 1 cái, nửa mắt liếc nhìn Tiêu Nhân, mới nói 1 câu: “Cô là đang nằm mơ!”“Mơ cái gì---”Tiêu Nhân chưa nói xong, Hạ Băng Khuynh đánh 1 cái vào gáy cô, cười nói:”Haha---, cậu tuyệt đối nằm mơ!”“A---, Hạ Băng Khuynh cậu điên à, s đánh tớ.” Tiêu Nhân bị đánh mà k hiểu.Hạ Băng Khuynh duy trì nụ cười, miệng k động,nhẹ tiếng nói: “K muốn chết, thì nhanh im miệng!”Nói nữa, “ trái bom” k lên tiếng sẽ nổ mất.Chủ tiệm ngồi đối diện thấy bọn họ “mâu thuẫn nội bộ” cũng khá kịch liệt, cười đứng dậy: “Đc r, nếu đều dậy r, tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”Anh đi ra ngoài (thiệt ra k tiết lộ tuổi chủ tiệm nên trc đó mình dịch ông h dịch anh tại nghĩ chắc cũng trẻ).“K cần đâu” Mộ Nguyệt Sâm kêu lại, thần sắc lạnh lùng: “Anh nghe rõ dây, rau trong bếp bỏ đi, kiểm tra lại ống nước trong nhà, tối qua có chuột sống ở nhà anh, cũng khá lớn đó.”“Chuột?” Chủ tiệm kinh ngạc, k tin: “Chỗ tôi làm s có chuột, tam thiếu đừng đùa nữa.”Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh ngẩng đầu:”Tôi nhìn giống đùa s?”“Thật s?” Chủ tiệm bán tín bán nghi.“Coi như là giả đi!” Mộ Nguyệt Sâm phủi quần vốn k tồn tại bụi, lạnh lùng nói 1 câu:”K sợ dịch hạch, cứ việc ăn, đối với a, nói k chừng có công dụng giảm cân.”“Vẫn là quên đi, tôi xử lý đồ trong bếp!” Chủ tiệm quay người, nhanh chóng chạy vào bếp.11h30. đường thông r.Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh ngồi xe Mộ gia rời khỏi, tài xế ngồi đợi 1 ngày 1 đêm, mông cũng ê.Tiêu Nhân ngồi xe Quý Tu, cùng về trg.Về đến Mộ gia.Vừa vào, quản gia đón tiếp:”Tam thiếu, tiểu thư Băng Khuynh, 2 ng k s chứ.”Hạ Băng Khuynh cười với ông: “K s ạ!”Quản gia yên tâm r: “V thì tốt, 2 ng bị nhốt trên núi, khiến mọi ng lo lắng chết mất.”“Chuẩn bị đồ ăn đưa lên phòng!” Mộ Nguyệt Sâm căn dặn đơn giản, ôm Hạ Băng Khuynh lên lầu.Lên đến lầu 2, vừa vào phòng, Hạ Băng Khuynh ngồi 1 bên.Cuối cùng cũng về.Trc đó tuyết rơi còn có hứng thú, bây h cũng k có tâm trạng nữa.Mộ Nguyệt Sâm đi đến đầu giường, lấy hộp thuốc bổ máu, mở ra đưa Hạ Băng Khuynh: “2 ngày k uống, dì Cố nói fai kiên trì mỗi ngày, nhanh uống đi!”Hạ Băng Khuynh nhăn mũi: “Miệng e khô, uống k nổi”“1 hơi uống rất nhanh, quản gia sắp đem nước lên” Mộ Nguyệt Sâm đưa vào miệng cô, dỗ cô: “Ngoan, uống đi.”“K muốn!” Hạ Băng Khuynh quay đầu đi.“Hạ Băng Khuynh, e chắc là muốn anh đút đúng k. nếu v, anh rất sẵn lòng.” Mộ Nguyệt Sâm đưa miệng đến gần má cô, làm bộ muốn uổng thuốc bổ máu.- -------- ----------
Hạ Băng Khuynh đỡ trán.
Mắt nhìn Mộ Nguyệt Sâm ngồi k lên tiếng, nhưng mặt ngày càng đen, cơ thể như gắn thêm thanh thép, cực kỳ căng thẳng.
Cô hiểu tâm trạng muốn b*p ch*t Tiêu Nhân của anh, quan trọng là, k thể nói đc.
Quý Tu từ tốn hô hấp 1 cái, nửa mắt liếc nhìn Tiêu Nhân, mới nói 1 câu: “Cô là đang nằm mơ!”
“Mơ cái gì---”
Tiêu Nhân chưa nói xong, Hạ Băng Khuynh đánh 1 cái vào gáy cô, cười nói:”Haha---, cậu tuyệt đối nằm mơ!”
“A---, Hạ Băng Khuynh cậu điên à, s đánh tớ.” Tiêu Nhân bị đánh mà k hiểu.
Hạ Băng Khuynh duy trì nụ cười, miệng k động,nhẹ tiếng nói: “K muốn chết, thì nhanh im miệng!”
Nói nữa, “ trái bom” k lên tiếng sẽ nổ mất.
Chủ tiệm ngồi đối diện thấy bọn họ “mâu thuẫn nội bộ” cũng khá kịch liệt, cười đứng dậy: “Đc r, nếu đều dậy r, tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Anh đi ra ngoài (thiệt ra k tiết lộ tuổi chủ tiệm nên trc đó mình dịch ông h dịch anh tại nghĩ chắc cũng trẻ).
“K cần đâu” Mộ Nguyệt Sâm kêu lại, thần sắc lạnh lùng: “Anh nghe rõ dây, rau trong bếp bỏ đi, kiểm tra lại ống nước trong nhà, tối qua có chuột sống ở nhà anh, cũng khá lớn đó.”
“Chuột?” Chủ tiệm kinh ngạc, k tin: “Chỗ tôi làm s có chuột, tam thiếu đừng đùa nữa.”
Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh ngẩng đầu:”Tôi nhìn giống đùa s?”
“Thật s?” Chủ tiệm bán tín bán nghi.
“Coi như là giả đi!” Mộ Nguyệt Sâm phủi quần vốn k tồn tại bụi, lạnh lùng nói 1 câu:”K sợ dịch hạch, cứ việc ăn, đối với a, nói k chừng có công dụng giảm cân.”
“Vẫn là quên đi, tôi xử lý đồ trong bếp!” Chủ tiệm quay người, nhanh chóng chạy vào bếp.
11h30. đường thông r.
Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh ngồi xe Mộ gia rời khỏi, tài xế ngồi đợi 1 ngày 1 đêm, mông cũng ê.
Tiêu Nhân ngồi xe Quý Tu, cùng về trg.
Về đến Mộ gia.
Vừa vào, quản gia đón tiếp:”Tam thiếu, tiểu thư Băng Khuynh, 2 ng k s chứ.”
Hạ Băng Khuynh cười với ông: “K s ạ!”
Quản gia yên tâm r: “V thì tốt, 2 ng bị nhốt trên núi, khiến mọi ng lo lắng chết mất.”
“Chuẩn bị đồ ăn đưa lên phòng!” Mộ Nguyệt Sâm căn dặn đơn giản, ôm Hạ Băng Khuynh lên lầu.
Lên đến lầu 2, vừa vào phòng, Hạ Băng Khuynh ngồi 1 bên.
Cuối cùng cũng về.
Trc đó tuyết rơi còn có hứng thú, bây h cũng k có tâm trạng nữa.
Mộ Nguyệt Sâm đi đến đầu giường, lấy hộp thuốc bổ máu, mở ra đưa Hạ Băng Khuynh: “2 ngày k uống, dì Cố nói fai kiên trì mỗi ngày, nhanh uống đi!”
Hạ Băng Khuynh nhăn mũi: “Miệng e khô, uống k nổi”
“1 hơi uống rất nhanh, quản gia sắp đem nước lên” Mộ Nguyệt Sâm đưa vào miệng cô, dỗ cô: “Ngoan, uống đi.”
“K muốn!” Hạ Băng Khuynh quay đầu đi.
“Hạ Băng Khuynh, e chắc là muốn anh đút đúng k. nếu v, anh rất sẵn lòng.” Mộ Nguyệt Sâm đưa miệng đến gần má cô, làm bộ muốn uổng thuốc bổ máu.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Hạ Băng Khuynh đỡ trán.Mắt nhìn Mộ Nguyệt Sâm ngồi k lên tiếng, nhưng mặt ngày càng đen, cơ thể như gắn thêm thanh thép, cực kỳ căng thẳng.Cô hiểu tâm trạng muốn b*p ch*t Tiêu Nhân của anh, quan trọng là, k thể nói đc.Quý Tu từ tốn hô hấp 1 cái, nửa mắt liếc nhìn Tiêu Nhân, mới nói 1 câu: “Cô là đang nằm mơ!”“Mơ cái gì---”Tiêu Nhân chưa nói xong, Hạ Băng Khuynh đánh 1 cái vào gáy cô, cười nói:”Haha---, cậu tuyệt đối nằm mơ!”“A---, Hạ Băng Khuynh cậu điên à, s đánh tớ.” Tiêu Nhân bị đánh mà k hiểu.Hạ Băng Khuynh duy trì nụ cười, miệng k động,nhẹ tiếng nói: “K muốn chết, thì nhanh im miệng!”Nói nữa, “ trái bom” k lên tiếng sẽ nổ mất.Chủ tiệm ngồi đối diện thấy bọn họ “mâu thuẫn nội bộ” cũng khá kịch liệt, cười đứng dậy: “Đc r, nếu đều dậy r, tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”Anh đi ra ngoài (thiệt ra k tiết lộ tuổi chủ tiệm nên trc đó mình dịch ông h dịch anh tại nghĩ chắc cũng trẻ).“K cần đâu” Mộ Nguyệt Sâm kêu lại, thần sắc lạnh lùng: “Anh nghe rõ dây, rau trong bếp bỏ đi, kiểm tra lại ống nước trong nhà, tối qua có chuột sống ở nhà anh, cũng khá lớn đó.”“Chuột?” Chủ tiệm kinh ngạc, k tin: “Chỗ tôi làm s có chuột, tam thiếu đừng đùa nữa.”Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh ngẩng đầu:”Tôi nhìn giống đùa s?”“Thật s?” Chủ tiệm bán tín bán nghi.“Coi như là giả đi!” Mộ Nguyệt Sâm phủi quần vốn k tồn tại bụi, lạnh lùng nói 1 câu:”K sợ dịch hạch, cứ việc ăn, đối với a, nói k chừng có công dụng giảm cân.”“Vẫn là quên đi, tôi xử lý đồ trong bếp!” Chủ tiệm quay người, nhanh chóng chạy vào bếp.11h30. đường thông r.Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh ngồi xe Mộ gia rời khỏi, tài xế ngồi đợi 1 ngày 1 đêm, mông cũng ê.Tiêu Nhân ngồi xe Quý Tu, cùng về trg.Về đến Mộ gia.Vừa vào, quản gia đón tiếp:”Tam thiếu, tiểu thư Băng Khuynh, 2 ng k s chứ.”Hạ Băng Khuynh cười với ông: “K s ạ!”Quản gia yên tâm r: “V thì tốt, 2 ng bị nhốt trên núi, khiến mọi ng lo lắng chết mất.”“Chuẩn bị đồ ăn đưa lên phòng!” Mộ Nguyệt Sâm căn dặn đơn giản, ôm Hạ Băng Khuynh lên lầu.Lên đến lầu 2, vừa vào phòng, Hạ Băng Khuynh ngồi 1 bên.Cuối cùng cũng về.Trc đó tuyết rơi còn có hứng thú, bây h cũng k có tâm trạng nữa.Mộ Nguyệt Sâm đi đến đầu giường, lấy hộp thuốc bổ máu, mở ra đưa Hạ Băng Khuynh: “2 ngày k uống, dì Cố nói fai kiên trì mỗi ngày, nhanh uống đi!”Hạ Băng Khuynh nhăn mũi: “Miệng e khô, uống k nổi”“1 hơi uống rất nhanh, quản gia sắp đem nước lên” Mộ Nguyệt Sâm đưa vào miệng cô, dỗ cô: “Ngoan, uống đi.”“K muốn!” Hạ Băng Khuynh quay đầu đi.“Hạ Băng Khuynh, e chắc là muốn anh đút đúng k. nếu v, anh rất sẵn lòng.” Mộ Nguyệt Sâm đưa miệng đến gần má cô, làm bộ muốn uổng thuốc bổ máu.- -------- ----------