Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 500
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Chỉ biết uy h**p người!Hạ Băng Khuynh giật lấy, cắn ống hút, uống thuốc bổ máu.Gớm.Mỗi ngày đều uống thứ này thật đau khổ!Mộ Nguyệt Sâm thấy mặt cô nhăn lại thành đống, cũng rất đau lòng, nhưng hết cách, chỉ có việc sinh con, anh k thể giúp cô.1 lúc, quản gia đưa đồ ăn lên.Hạ Băng Khuynh cũng thực sự đói, đều ăn sạch hết.Mộ Nguyệt Sâm thấy cô khẩu vị tốt, đưa phần của anh cho cô, thấy cô ăn một cách thỏa mãn, lòng cũng thỏa mãn.Ăn xong, khoảng 1h.Tối qua ngủ k ngon, sáng dậy s, Hạ Băng Khuynh có chút buồn ngủ, tắm xong, liền bò lên giường ngủ.Phòng ấm áp, đặc biệt im lặng.Hạ Băng Khuynh an nhiên vào giấc.Mộ Nguyệt Sâm ngược lại đầy tâm sự ngồi trên ghế, mắt phủ bởi tầng sương mù dày đặc, như là đêm khuya trong rừng sâu, im lặng cùng cực, còn đầy nguy hiểm.Anh fai nhanh tìm ra ng đó, trễ 1 ngày, nha đầu sẽ nguy hiểm 1 ngày.Bây h a k có manh mối, thậm chí, kêu anh mạnh dạn đoán, anh cũng k biết ai.Cảm giác này cực kỳ k tốt.Rất lâu, a đứng dậy, rời phòng, lái xe rời đi.3h hơn, Hạ Băng Khuynh tỉnh dậy.Mơ hồ xoa mắt, nhìn sofa, k thấy hình bóng Mộ Nguyệt Sâm.Ngồi dậy, xuống giường, đến tủ tìm 1 áo khoác ngoài, đi vào phòng Mộ Nguyệt Sâm.Mở cửa, k có ai.Quay đi đến thư phòng.2 chỗ đều k thấy, cô có chút mất mát, tỉnh k thấy ng, lòng trỗng trãi.Chậm rãi xuống lầu, ở cửa sổ nhìn ra ngoài, hoa viên cỏ xanh bị bao phủ bởi màu trắng của tuyết.Nhìn ra, thấy trời và đất như hợp thành 1, cách lớp thủy tinh, cô dường như ngửi được hơi thở của tuyết.Thanh thoát, mát lạnh, thuần khiết, như là đang ở 1 quốc gia khác v.Đứng ở cửa sổ 10ph, cô nhịn k đc muốn ra ngoài, lòng nghĩ, ở nhà chắc cũng an toàn.Nhân lúc quản gia chưa thấy, Hạ Băng Khuynh lén từ cửa phụ ra ngoài.Tuyết tích động k thể dọn đc, chân đạp lên, mềm mại, có tiếng vang, cực kỳ thú vị.Thiếu nữ thích tuyết, đó là trời sinh k thể kháng cự.Hạ Băng Khuynh dùng sức hít sâu 1 hơi không khí trong lành, mắt nhìn xong, lại cong lưng nhặt tuyết, cuộn thành hình tròn.Cảm thấy k đủ, lại cong lưng cuộn thêm hình tròn khác.“1 mình cũng chơi vui như v!”1 giọng nói mang nụ cười truyền đến.Giọng rất hay, mang theo sự ôn nhu, khiến ng ta cảm giác như gió xuân.Nụ cười của Hạ Băng Khuynh lập tức thu lại.Quay người, cô nhìn yêu nghiệt đứng trc mặt, đang đắp khăn choàng xanh đậm, bộ dạng sắp lạnh chết, mà k chịu mặc nhiều thêm tí.Cô ấn quả cầu tuyết trong tay, ra tay lạnh lùng, nhắm chuẩn mặt đẹp ném qua.“Bộp---” 1 tiếng, cầu tuyết k lệch đập ngay mặt anh, vỡ ra, rơi đầy mặt anh.Như là úp 1 tô tuyết vào mặt.“Yeah!” 1 lần liền thành công, khiến Hạ Băng Khuynh nhảy lên.Cô đánh chính là khuôn mặt giả tạo của anh.Mộ Nguyệt Bạch đưa tay, dùng bàn tay đẹp, ưu nhã lau đi tuyết trên mặt, k chút quẫn bách.“Nha đầu, e tính tấn công phục thù?” Anh cười với cô, cô lấy tuyết ném anh, anh vẫn cười với cô, k giận cô.- -------- ----------
Chỉ biết uy h**p người!
Hạ Băng Khuynh giật lấy, cắn ống hút, uống thuốc bổ máu.
Gớm.
Mỗi ngày đều uống thứ này thật đau khổ!
Mộ Nguyệt Sâm thấy mặt cô nhăn lại thành đống, cũng rất đau lòng, nhưng hết cách, chỉ có việc sinh con, anh k thể giúp cô.
1 lúc, quản gia đưa đồ ăn lên.
Hạ Băng Khuynh cũng thực sự đói, đều ăn sạch hết.
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô khẩu vị tốt, đưa phần của anh cho cô, thấy cô ăn một cách thỏa mãn, lòng cũng thỏa mãn.
Ăn xong, khoảng 1h.
Tối qua ngủ k ngon, sáng dậy s, Hạ Băng Khuynh có chút buồn ngủ, tắm xong, liền bò lên giường ngủ.
Phòng ấm áp, đặc biệt im lặng.
Hạ Băng Khuynh an nhiên vào giấc.
Mộ Nguyệt Sâm ngược lại đầy tâm sự ngồi trên ghế, mắt phủ bởi tầng sương mù dày đặc, như là đêm khuya trong rừng sâu, im lặng cùng cực, còn đầy nguy hiểm.
Anh fai nhanh tìm ra ng đó, trễ 1 ngày, nha đầu sẽ nguy hiểm 1 ngày.
Bây h a k có manh mối, thậm chí, kêu anh mạnh dạn đoán, anh cũng k biết ai.
Cảm giác này cực kỳ k tốt.
Rất lâu, a đứng dậy, rời phòng, lái xe rời đi.
3h hơn, Hạ Băng Khuynh tỉnh dậy.
Mơ hồ xoa mắt, nhìn sofa, k thấy hình bóng Mộ Nguyệt Sâm.
Ngồi dậy, xuống giường, đến tủ tìm 1 áo khoác ngoài, đi vào phòng Mộ Nguyệt Sâm.
Mở cửa, k có ai.
Quay đi đến thư phòng.
2 chỗ đều k thấy, cô có chút mất mát, tỉnh k thấy ng, lòng trỗng trãi.
Chậm rãi xuống lầu, ở cửa sổ nhìn ra ngoài, hoa viên cỏ xanh bị bao phủ bởi màu trắng của tuyết.
Nhìn ra, thấy trời và đất như hợp thành 1, cách lớp thủy tinh, cô dường như ngửi được hơi thở của tuyết.
Thanh thoát, mát lạnh, thuần khiết, như là đang ở 1 quốc gia khác v.
Đứng ở cửa sổ 10ph, cô nhịn k đc muốn ra ngoài, lòng nghĩ, ở nhà chắc cũng an toàn.
Nhân lúc quản gia chưa thấy, Hạ Băng Khuynh lén từ cửa phụ ra ngoài.
Tuyết tích động k thể dọn đc, chân đạp lên, mềm mại, có tiếng vang, cực kỳ thú vị.
Thiếu nữ thích tuyết, đó là trời sinh k thể kháng cự.
Hạ Băng Khuynh dùng sức hít sâu 1 hơi không khí trong lành, mắt nhìn xong, lại cong lưng nhặt tuyết, cuộn thành hình tròn.
Cảm thấy k đủ, lại cong lưng cuộn thêm hình tròn khác.
“1 mình cũng chơi vui như v!”
1 giọng nói mang nụ cười truyền đến.
Giọng rất hay, mang theo sự ôn nhu, khiến ng ta cảm giác như gió xuân.
Nụ cười của Hạ Băng Khuynh lập tức thu lại.
Quay người, cô nhìn yêu nghiệt đứng trc mặt, đang đắp khăn choàng xanh đậm, bộ dạng sắp lạnh chết, mà k chịu mặc nhiều thêm tí.
Cô ấn quả cầu tuyết trong tay, ra tay lạnh lùng, nhắm chuẩn mặt đẹp ném qua.
“Bộp---” 1 tiếng, cầu tuyết k lệch đập ngay mặt anh, vỡ ra, rơi đầy mặt anh.
Như là úp 1 tô tuyết vào mặt.
“Yeah!” 1 lần liền thành công, khiến Hạ Băng Khuynh nhảy lên.
Cô đánh chính là khuôn mặt giả tạo của anh.
Mộ Nguyệt Bạch đưa tay, dùng bàn tay đẹp, ưu nhã lau đi tuyết trên mặt, k chút quẫn bách.
“Nha đầu, e tính tấn công phục thù?” Anh cười với cô, cô lấy tuyết ném anh, anh vẫn cười với cô, k giận cô.
- -------- ----------
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Chỉ biết uy h**p người!Hạ Băng Khuynh giật lấy, cắn ống hút, uống thuốc bổ máu.Gớm.Mỗi ngày đều uống thứ này thật đau khổ!Mộ Nguyệt Sâm thấy mặt cô nhăn lại thành đống, cũng rất đau lòng, nhưng hết cách, chỉ có việc sinh con, anh k thể giúp cô.1 lúc, quản gia đưa đồ ăn lên.Hạ Băng Khuynh cũng thực sự đói, đều ăn sạch hết.Mộ Nguyệt Sâm thấy cô khẩu vị tốt, đưa phần của anh cho cô, thấy cô ăn một cách thỏa mãn, lòng cũng thỏa mãn.Ăn xong, khoảng 1h.Tối qua ngủ k ngon, sáng dậy s, Hạ Băng Khuynh có chút buồn ngủ, tắm xong, liền bò lên giường ngủ.Phòng ấm áp, đặc biệt im lặng.Hạ Băng Khuynh an nhiên vào giấc.Mộ Nguyệt Sâm ngược lại đầy tâm sự ngồi trên ghế, mắt phủ bởi tầng sương mù dày đặc, như là đêm khuya trong rừng sâu, im lặng cùng cực, còn đầy nguy hiểm.Anh fai nhanh tìm ra ng đó, trễ 1 ngày, nha đầu sẽ nguy hiểm 1 ngày.Bây h a k có manh mối, thậm chí, kêu anh mạnh dạn đoán, anh cũng k biết ai.Cảm giác này cực kỳ k tốt.Rất lâu, a đứng dậy, rời phòng, lái xe rời đi.3h hơn, Hạ Băng Khuynh tỉnh dậy.Mơ hồ xoa mắt, nhìn sofa, k thấy hình bóng Mộ Nguyệt Sâm.Ngồi dậy, xuống giường, đến tủ tìm 1 áo khoác ngoài, đi vào phòng Mộ Nguyệt Sâm.Mở cửa, k có ai.Quay đi đến thư phòng.2 chỗ đều k thấy, cô có chút mất mát, tỉnh k thấy ng, lòng trỗng trãi.Chậm rãi xuống lầu, ở cửa sổ nhìn ra ngoài, hoa viên cỏ xanh bị bao phủ bởi màu trắng của tuyết.Nhìn ra, thấy trời và đất như hợp thành 1, cách lớp thủy tinh, cô dường như ngửi được hơi thở của tuyết.Thanh thoát, mát lạnh, thuần khiết, như là đang ở 1 quốc gia khác v.Đứng ở cửa sổ 10ph, cô nhịn k đc muốn ra ngoài, lòng nghĩ, ở nhà chắc cũng an toàn.Nhân lúc quản gia chưa thấy, Hạ Băng Khuynh lén từ cửa phụ ra ngoài.Tuyết tích động k thể dọn đc, chân đạp lên, mềm mại, có tiếng vang, cực kỳ thú vị.Thiếu nữ thích tuyết, đó là trời sinh k thể kháng cự.Hạ Băng Khuynh dùng sức hít sâu 1 hơi không khí trong lành, mắt nhìn xong, lại cong lưng nhặt tuyết, cuộn thành hình tròn.Cảm thấy k đủ, lại cong lưng cuộn thêm hình tròn khác.“1 mình cũng chơi vui như v!”1 giọng nói mang nụ cười truyền đến.Giọng rất hay, mang theo sự ôn nhu, khiến ng ta cảm giác như gió xuân.Nụ cười của Hạ Băng Khuynh lập tức thu lại.Quay người, cô nhìn yêu nghiệt đứng trc mặt, đang đắp khăn choàng xanh đậm, bộ dạng sắp lạnh chết, mà k chịu mặc nhiều thêm tí.Cô ấn quả cầu tuyết trong tay, ra tay lạnh lùng, nhắm chuẩn mặt đẹp ném qua.“Bộp---” 1 tiếng, cầu tuyết k lệch đập ngay mặt anh, vỡ ra, rơi đầy mặt anh.Như là úp 1 tô tuyết vào mặt.“Yeah!” 1 lần liền thành công, khiến Hạ Băng Khuynh nhảy lên.Cô đánh chính là khuôn mặt giả tạo của anh.Mộ Nguyệt Bạch đưa tay, dùng bàn tay đẹp, ưu nhã lau đi tuyết trên mặt, k chút quẫn bách.“Nha đầu, e tính tấn công phục thù?” Anh cười với cô, cô lấy tuyết ném anh, anh vẫn cười với cô, k giận cô.- -------- ----------