Tác giả:

Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…

Chương 504

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Anh luôn quen với tác phong mạnh mẽ, độc đoán quen r.Hạ Băng Khuynh chào chị và anh rể liền ngồi xe Mộ Nguyệt Sâm rời đi.Đến căn hộ, chưa tới 7h.Hạ Băng Khuynh ngồi ở sofa phòng khách.1 thời gian k đến r, lần cuối đến, còn đang trêu chọc Ôn Tử Tích, cảm giác như rất lâu r.Mộ Nguyệt Sâm đưa hành lý vào phòng ngủ, mở hết đèn trong căn hộ, kéo màn lên, mở điều hòa, lại vào bếp nấu nước nóng.Làm xong tất cả, anh ngồi cạnh cô.“Thời gian này e yên tâm ở đây, muốn ăn gì, uống gì, anh mua. Mật mã a đổi r, trừ anh ra, k có ai vào đc, cho nên nhà an toàn.”“Uhm, e biết r!”Hạ Băng Khuynh gật đầu, tinh nghịch cười: “Nơi đây tường sắt vách thép, cực kỳ an toàn!”Mộ Nguyệt Sâm sủng nịch xoa đầu cô: “Nhưng cũng k đc mất cảnh giác, fai có lòng cảnh giác nhất định.”“Woa, phức tạp như v, vừa phải yên lòng, vừa fai cảnh giác, mâu thuẫn như v, có bị tâm thần phân liệt k?” Hạ Băng Khuynh dựa vào ngực anh, tay nhỏ ôm eo anh, hạnh phúc nhắm mắt.Cảm giác an toàn chỉ khi ở trong lòng anh, ngửi hơi thở của anh, thì k sợ gì nữa.“Nha đầu, e như v a sẽ k nhịn đc đó” Tay thu chặt lại, cơ thể bắt đầu nóng lên.Giọng khàn đặc.Hạ Băng Khuynh hư hỏng lấy tay vẽ vòng lên ngực anh: “Nhịn k đc cũng fai nhịn”Khí nóng đến gần tai cô, nhiệt độ bắt đầu nóng lên: “Thật sự nhịn k đc thì k kịp nữa!”Tai tê dại, Hạ Băng Khuynh thu tay lại, đổi chủ đề: “Nước hình như sôi r.”“Sôi r tự động tắt!” Môi anh vẫn ở bên tai cô, như là bông gòn đang chơi đùa lông mao của cô.Tay anh ph* l*n ng*c cô.Hạ Băng Khuynh nằm tay anh, k để anh động bậy: “Đến đây ngưng đc r!”“Đc thôi---”A thấp giọng đáp, nhưng miệng và tay lại k nghe lời anh.“Rè--, rè--”Đth trong túi Mộ Nguyệt Sâm run lên.Ban đầu a k quan tâm, nhưng đth k ngừng run, như k có dấu hiệu dừng lại.K kiên nhẫn, anh thả Hạ Băng Khuynh ra, ngồi thẳng, lấy đth ra.Nhìn cái, nhận đth, ngữ khí lạnh lùng: “Có chuyện thì nói”“Thái độ gì đó, mở miệng là như ngta nợ anh 1 tỷ!” Giọng nữ sắc bén rõ ràng truyền ra khỏi loa.Hạ Băng Khuynh nghe đc là giọng Khương Viên.Mặt Mộ Nguyệt Sâm k biểu cảm, lạnh lùng nói 1 câu: “Từ đâu đến thì về chỗ đó!”Nói xong, lấy đth khỏi tai, ý muốn cúp máy.“Anh đừng cúp--” Khương Viên như có thiên lý ngãn, gấp gáp la. lại nói: “Tôi và Cố Quân Thụy ở dưới căn hộ, nhưng anh đổi mật khẩu, k vào đc, nói chúng tôi biết mật khẩu đi.”“K thể!” Lạnh lùng đáp 2 chữ, Mộ Nguyệt Sâm dứt khoát cúp máy.Thu đth vào túi, lại vang lên lần nữa.Lần này, Cố Quân Thụy gọi đến.Mộ Nguyệt Sâm nhìn 1 cái, k nhận, trực tiếp cúp máy.Anh bên này cúp máy, Khương Viên lập tức gọi lại.Mấy lần như v, 1 nam 1 nữ dưới lầu như muốn làm nổ tung cái thang máy.- -------- ----------

Anh luôn quen với tác phong mạnh mẽ, độc đoán quen r.

Hạ Băng Khuynh chào chị và anh rể liền ngồi xe Mộ Nguyệt Sâm rời đi.

Đến căn hộ, chưa tới 7h.

Hạ Băng Khuynh ngồi ở sofa phòng khách.

1 thời gian k đến r, lần cuối đến, còn đang trêu chọc Ôn Tử Tích, cảm giác như rất lâu r.

Mộ Nguyệt Sâm đưa hành lý vào phòng ngủ, mở hết đèn trong căn hộ, kéo màn lên, mở điều hòa, lại vào bếp nấu nước nóng.

Làm xong tất cả, anh ngồi cạnh cô.

“Thời gian này e yên tâm ở đây, muốn ăn gì, uống gì, anh mua. Mật mã a đổi r, trừ anh ra, k có ai vào đc, cho nên nhà an toàn.”

“Uhm, e biết r!”

Hạ Băng Khuynh gật đầu, tinh nghịch cười: “Nơi đây tường sắt vách thép, cực kỳ an toàn!”

Mộ Nguyệt Sâm sủng nịch xoa đầu cô: “Nhưng cũng k đc mất cảnh giác, fai có lòng cảnh giác nhất định.”

“Woa, phức tạp như v, vừa phải yên lòng, vừa fai cảnh giác, mâu thuẫn như v, có bị tâm thần phân liệt k?” Hạ Băng Khuynh dựa vào ngực anh, tay nhỏ ôm eo anh, hạnh phúc nhắm mắt.

Cảm giác an toàn chỉ khi ở trong lòng anh, ngửi hơi thở của anh, thì k sợ gì nữa.

“Nha đầu, e như v a sẽ k nhịn đc đó” Tay thu chặt lại, cơ thể bắt đầu nóng lên.

Giọng khàn đặc.

Hạ Băng Khuynh hư hỏng lấy tay vẽ vòng lên ngực anh: “Nhịn k đc cũng fai nhịn”

Khí nóng đến gần tai cô, nhiệt độ bắt đầu nóng lên: “Thật sự nhịn k đc thì k kịp nữa!”

Tai tê dại, Hạ Băng Khuynh thu tay lại, đổi chủ đề: “Nước hình như sôi r.”

“Sôi r tự động tắt!” Môi anh vẫn ở bên tai cô, như là bông gòn đang chơi đùa lông mao của cô.

Tay anh ph* l*n ng*c cô.

Hạ Băng Khuynh nằm tay anh, k để anh động bậy: “Đến đây ngưng đc r!”

“Đc thôi---”

A thấp giọng đáp, nhưng miệng và tay lại k nghe lời anh.

“Rè--, rè--”

Đth trong túi Mộ Nguyệt Sâm run lên.

Ban đầu a k quan tâm, nhưng đth k ngừng run, như k có dấu hiệu dừng lại.

K kiên nhẫn, anh thả Hạ Băng Khuynh ra, ngồi thẳng, lấy đth ra.

Nhìn cái, nhận đth, ngữ khí lạnh lùng: “Có chuyện thì nói”

“Thái độ gì đó, mở miệng là như ngta nợ anh 1 tỷ!” Giọng nữ sắc bén rõ ràng truyền ra khỏi loa.

Hạ Băng Khuynh nghe đc là giọng Khương Viên.

Mặt Mộ Nguyệt Sâm k biểu cảm, lạnh lùng nói 1 câu: “Từ đâu đến thì về chỗ đó!”

Nói xong, lấy đth khỏi tai, ý muốn cúp máy.

“Anh đừng cúp--” Khương Viên như có thiên lý ngãn, gấp gáp la. lại nói: “Tôi và Cố Quân Thụy ở dưới căn hộ, nhưng anh đổi mật khẩu, k vào đc, nói chúng tôi biết mật khẩu đi.”

“K thể!” Lạnh lùng đáp 2 chữ, Mộ Nguyệt Sâm dứt khoát cúp máy.

Thu đth vào túi, lại vang lên lần nữa.

Lần này, Cố Quân Thụy gọi đến.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn 1 cái, k nhận, trực tiếp cúp máy.

Anh bên này cúp máy, Khương Viên lập tức gọi lại.

Mấy lần như v, 1 nam 1 nữ dưới lầu như muốn làm nổ tung cái thang máy.

- -------- ----------

Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Anh luôn quen với tác phong mạnh mẽ, độc đoán quen r.Hạ Băng Khuynh chào chị và anh rể liền ngồi xe Mộ Nguyệt Sâm rời đi.Đến căn hộ, chưa tới 7h.Hạ Băng Khuynh ngồi ở sofa phòng khách.1 thời gian k đến r, lần cuối đến, còn đang trêu chọc Ôn Tử Tích, cảm giác như rất lâu r.Mộ Nguyệt Sâm đưa hành lý vào phòng ngủ, mở hết đèn trong căn hộ, kéo màn lên, mở điều hòa, lại vào bếp nấu nước nóng.Làm xong tất cả, anh ngồi cạnh cô.“Thời gian này e yên tâm ở đây, muốn ăn gì, uống gì, anh mua. Mật mã a đổi r, trừ anh ra, k có ai vào đc, cho nên nhà an toàn.”“Uhm, e biết r!”Hạ Băng Khuynh gật đầu, tinh nghịch cười: “Nơi đây tường sắt vách thép, cực kỳ an toàn!”Mộ Nguyệt Sâm sủng nịch xoa đầu cô: “Nhưng cũng k đc mất cảnh giác, fai có lòng cảnh giác nhất định.”“Woa, phức tạp như v, vừa phải yên lòng, vừa fai cảnh giác, mâu thuẫn như v, có bị tâm thần phân liệt k?” Hạ Băng Khuynh dựa vào ngực anh, tay nhỏ ôm eo anh, hạnh phúc nhắm mắt.Cảm giác an toàn chỉ khi ở trong lòng anh, ngửi hơi thở của anh, thì k sợ gì nữa.“Nha đầu, e như v a sẽ k nhịn đc đó” Tay thu chặt lại, cơ thể bắt đầu nóng lên.Giọng khàn đặc.Hạ Băng Khuynh hư hỏng lấy tay vẽ vòng lên ngực anh: “Nhịn k đc cũng fai nhịn”Khí nóng đến gần tai cô, nhiệt độ bắt đầu nóng lên: “Thật sự nhịn k đc thì k kịp nữa!”Tai tê dại, Hạ Băng Khuynh thu tay lại, đổi chủ đề: “Nước hình như sôi r.”“Sôi r tự động tắt!” Môi anh vẫn ở bên tai cô, như là bông gòn đang chơi đùa lông mao của cô.Tay anh ph* l*n ng*c cô.Hạ Băng Khuynh nằm tay anh, k để anh động bậy: “Đến đây ngưng đc r!”“Đc thôi---”A thấp giọng đáp, nhưng miệng và tay lại k nghe lời anh.“Rè--, rè--”Đth trong túi Mộ Nguyệt Sâm run lên.Ban đầu a k quan tâm, nhưng đth k ngừng run, như k có dấu hiệu dừng lại.K kiên nhẫn, anh thả Hạ Băng Khuynh ra, ngồi thẳng, lấy đth ra.Nhìn cái, nhận đth, ngữ khí lạnh lùng: “Có chuyện thì nói”“Thái độ gì đó, mở miệng là như ngta nợ anh 1 tỷ!” Giọng nữ sắc bén rõ ràng truyền ra khỏi loa.Hạ Băng Khuynh nghe đc là giọng Khương Viên.Mặt Mộ Nguyệt Sâm k biểu cảm, lạnh lùng nói 1 câu: “Từ đâu đến thì về chỗ đó!”Nói xong, lấy đth khỏi tai, ý muốn cúp máy.“Anh đừng cúp--” Khương Viên như có thiên lý ngãn, gấp gáp la. lại nói: “Tôi và Cố Quân Thụy ở dưới căn hộ, nhưng anh đổi mật khẩu, k vào đc, nói chúng tôi biết mật khẩu đi.”“K thể!” Lạnh lùng đáp 2 chữ, Mộ Nguyệt Sâm dứt khoát cúp máy.Thu đth vào túi, lại vang lên lần nữa.Lần này, Cố Quân Thụy gọi đến.Mộ Nguyệt Sâm nhìn 1 cái, k nhận, trực tiếp cúp máy.Anh bên này cúp máy, Khương Viên lập tức gọi lại.Mấy lần như v, 1 nam 1 nữ dưới lầu như muốn làm nổ tung cái thang máy.- -------- ----------

Chương 504