Đêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi…
Chương 529
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Tay lạnh vừa chạm vào mật khẩu, cửa liền mở ra.Mặt Mộ Nguyệt Sâm phóng to trc mắt cô, toàn thân căng thẳng, như lúc nào cũng có thể nổ: “E đi đâu v? K fai nói ngoan ngoãn ở này đợi s?”Hạ Băng Khuynh nâng mi lên, nhìn anh.Động tác đơn giản này, cô lại cảm thấy, đã cố hết sức mình r.Cất bước, lướt qa anh, đi vào phòng ngủ.Mộ Nguyệt Sâm ngây ng: “ Hạ Băng Khuynh! A đang nói chuyện với e! Thái độ của e là gì!”Đáp lại a, là tiếng đóng cửa.Lửa giận l*n đ*nh đầu, anh bước lớn qua, trực tiếp đẩy cửa lớn phòng ngủ, sau đó đi đến bên giường---Trên giường, Hạ Băng Khuynh ôm gối, cuộn thành 1 cục.Nửa khuôn mặt vùi trong gối, mắt bị tóc che mất, thấy k rõ gì,Mộ Nguyệt Sâm dừng lại, nhìn 1 lượt cả ng cô.Vẫn may, k bị thương.Tay, đưa qua, muốn sờ trán coi nhiệt độ.Mới chỉ chạm vào, liền bị cô dùng gối chặn lại.K sốt.Nhưng, anh lại càng tức!“Hạ Băng Khuynh, e nói với a mua đồ trên mạng, kết quả biết e lén ra ngoài chơi, e biết bây h là thời kì quan trọng, e lúc nào cũng gặp nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện thì làm s!” A chất vấn cô.Gối, để bên tai cô, k có ý muốn lấy ra.“ Hạ Băng Khuynh, anh đang nói chuyện với e, nghe k!” Anh vẫn trong cơn tức giận, như lúc nào cũng có thể đánh cô 1 trận.Tay để dưới gối của cô, dần dần, cuộn chặt.Anh vẫn đang nói.Nhưng, cô vẫn bất động.Chỉ là lòng bàn tay, đã nắm chặt, móng tay, đâm vào da thịt.Mộ Nguyệt Sâm k nhịn đc nắm vai cô:”Dù e k quan tâm mình, cũng quan tâm con đi!”Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ đứng dậy, lấy gối đập mặt anh: “Anh đủ r!”Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lập tức đen lại:”Thái độ này của e là gì? K lẽ e còn có lí s? E phạm lỗi, a k thể nói e? K nói lần sau còn phạm lỗi nữa!”Hạ Băng Khuynh dùng sức nắm chặt tay: “A nói e? A có tư cách gì nói e? Có tư cách gì quản e?”Mộ Nguyệt Sâm ngây ng: “E nói gì?”Hạ Băng Khuynh đứng dậy, đứng trc mặt anh: “E chẳng qua chỉ đi chơi với bạn thôi, đi về cũng đâu xảy ra gì! A dựa vào đâu dữ với e?”“Bây h e đang trong thời kì quan trọng!”“Đúng, v thì s? E vẫn chưa là vợ anh! A k có tư cách quản e!” Hạ Băng Khuynh cười lạnh.“E nói gì? Nói lại lần nữa!” Ngữ khí Mộ Nguyệt Sâm nguy hiểm, rất nguy hiểm.“E chỉ là may mắn có đc 1 con t*ng trùng từ anh, bây h mang con của anh thôi! Anh k có bất kì tư cách gì quản e!”Sự tức giận anh nhẫn nhịn cuối cùng bộc phát, hít sâu 1 hơi: “E đừng náo nữa, có phải mệt k? Nghỉ chút. Lần sau đừng tự đi chơi nữa.”Nói xong, a đưa tay ôm cô.Hạ Băng Khuynh đưa tay lên, đánh tay anh ra: “A đủ r! E mệt hay k liên quan gì đến anh? E nghỉ ngơi hay k lq gì đến a? E đi lúc nào, đi đâu, gặp ai, tất cả đều klq đến a! Anh Mộ Nguyệt Sâm, k quản đc bất cứ chuyện gì của Hạ Băng Khuynh!”Cô dùng hết sức, đánh đến tay đau, dẫn đến tim, cũng hung hăng thắt lại.
Tay lạnh vừa chạm vào mật khẩu, cửa liền mở ra.
Mặt Mộ Nguyệt Sâm phóng to trc mắt cô, toàn thân căng thẳng, như lúc nào cũng có thể nổ: “E đi đâu v? K fai nói ngoan ngoãn ở này đợi s?”
Hạ Băng Khuynh nâng mi lên, nhìn anh.
Động tác đơn giản này, cô lại cảm thấy, đã cố hết sức mình r.
Cất bước, lướt qa anh, đi vào phòng ngủ.
Mộ Nguyệt Sâm ngây ng: “ Hạ Băng Khuynh! A đang nói chuyện với e! Thái độ của e là gì!”
Đáp lại a, là tiếng đóng cửa.
Lửa giận l*n đ*nh đầu, anh bước lớn qua, trực tiếp đẩy cửa lớn phòng ngủ, sau đó đi đến bên giường---
Trên giường, Hạ Băng Khuynh ôm gối, cuộn thành 1 cục.
Nửa khuôn mặt vùi trong gối, mắt bị tóc che mất, thấy k rõ gì,
Mộ Nguyệt Sâm dừng lại, nhìn 1 lượt cả ng cô.
Vẫn may, k bị thương.
Tay, đưa qua, muốn sờ trán coi nhiệt độ.
Mới chỉ chạm vào, liền bị cô dùng gối chặn lại.
K sốt.
Nhưng, anh lại càng tức!
“Hạ Băng Khuynh, e nói với a mua đồ trên mạng, kết quả biết e lén ra ngoài chơi, e biết bây h là thời kì quan trọng, e lúc nào cũng gặp nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện thì làm s!” A chất vấn cô.
Gối, để bên tai cô, k có ý muốn lấy ra.
“ Hạ Băng Khuynh, anh đang nói chuyện với e, nghe k!” Anh vẫn trong cơn tức giận, như lúc nào cũng có thể đánh cô 1 trận.
Tay để dưới gối của cô, dần dần, cuộn chặt.
Anh vẫn đang nói.
Nhưng, cô vẫn bất động.
Chỉ là lòng bàn tay, đã nắm chặt, móng tay, đâm vào da thịt.
Mộ Nguyệt Sâm k nhịn đc nắm vai cô:”Dù e k quan tâm mình, cũng quan tâm con đi!”
Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ đứng dậy, lấy gối đập mặt anh: “Anh đủ r!”
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lập tức đen lại:”Thái độ này của e là gì? K lẽ e còn có lí s? E phạm lỗi, a k thể nói e? K nói lần sau còn phạm lỗi nữa!”
Hạ Băng Khuynh dùng sức nắm chặt tay: “A nói e? A có tư cách gì nói e? Có tư cách gì quản e?”
Mộ Nguyệt Sâm ngây ng: “E nói gì?”
Hạ Băng Khuynh đứng dậy, đứng trc mặt anh: “E chẳng qua chỉ đi chơi với bạn thôi, đi về cũng đâu xảy ra gì! A dựa vào đâu dữ với e?”
“Bây h e đang trong thời kì quan trọng!”
“Đúng, v thì s? E vẫn chưa là vợ anh! A k có tư cách quản e!” Hạ Băng Khuynh cười lạnh.
“E nói gì? Nói lại lần nữa!” Ngữ khí Mộ Nguyệt Sâm nguy hiểm, rất nguy hiểm.
“E chỉ là may mắn có đc 1 con t*ng trùng từ anh, bây h mang con của anh thôi! Anh k có bất kì tư cách gì quản e!”
Sự tức giận anh nhẫn nhịn cuối cùng bộc phát, hít sâu 1 hơi: “E đừng náo nữa, có phải mệt k? Nghỉ chút. Lần sau đừng tự đi chơi nữa.”
Nói xong, a đưa tay ôm cô.
Hạ Băng Khuynh đưa tay lên, đánh tay anh ra: “A đủ r! E mệt hay k liên quan gì đến anh? E nghỉ ngơi hay k lq gì đến a? E đi lúc nào, đi đâu, gặp ai, tất cả đều klq đến a! Anh Mộ Nguyệt Sâm, k quản đc bất cứ chuyện gì của Hạ Băng Khuynh!”
Cô dùng hết sức, đánh đến tay đau, dẫn đến tim, cũng hung hăng thắt lại.
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ TịchTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm khuya. Nước Anh. Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị. Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần. Đầu mỗi lúc một quay cuồng. Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa. Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi? Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển. Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…” Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa. Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi… Tay lạnh vừa chạm vào mật khẩu, cửa liền mở ra.Mặt Mộ Nguyệt Sâm phóng to trc mắt cô, toàn thân căng thẳng, như lúc nào cũng có thể nổ: “E đi đâu v? K fai nói ngoan ngoãn ở này đợi s?”Hạ Băng Khuynh nâng mi lên, nhìn anh.Động tác đơn giản này, cô lại cảm thấy, đã cố hết sức mình r.Cất bước, lướt qa anh, đi vào phòng ngủ.Mộ Nguyệt Sâm ngây ng: “ Hạ Băng Khuynh! A đang nói chuyện với e! Thái độ của e là gì!”Đáp lại a, là tiếng đóng cửa.Lửa giận l*n đ*nh đầu, anh bước lớn qua, trực tiếp đẩy cửa lớn phòng ngủ, sau đó đi đến bên giường---Trên giường, Hạ Băng Khuynh ôm gối, cuộn thành 1 cục.Nửa khuôn mặt vùi trong gối, mắt bị tóc che mất, thấy k rõ gì,Mộ Nguyệt Sâm dừng lại, nhìn 1 lượt cả ng cô.Vẫn may, k bị thương.Tay, đưa qua, muốn sờ trán coi nhiệt độ.Mới chỉ chạm vào, liền bị cô dùng gối chặn lại.K sốt.Nhưng, anh lại càng tức!“Hạ Băng Khuynh, e nói với a mua đồ trên mạng, kết quả biết e lén ra ngoài chơi, e biết bây h là thời kì quan trọng, e lúc nào cũng gặp nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện thì làm s!” A chất vấn cô.Gối, để bên tai cô, k có ý muốn lấy ra.“ Hạ Băng Khuynh, anh đang nói chuyện với e, nghe k!” Anh vẫn trong cơn tức giận, như lúc nào cũng có thể đánh cô 1 trận.Tay để dưới gối của cô, dần dần, cuộn chặt.Anh vẫn đang nói.Nhưng, cô vẫn bất động.Chỉ là lòng bàn tay, đã nắm chặt, móng tay, đâm vào da thịt.Mộ Nguyệt Sâm k nhịn đc nắm vai cô:”Dù e k quan tâm mình, cũng quan tâm con đi!”Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ đứng dậy, lấy gối đập mặt anh: “Anh đủ r!”Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lập tức đen lại:”Thái độ này của e là gì? K lẽ e còn có lí s? E phạm lỗi, a k thể nói e? K nói lần sau còn phạm lỗi nữa!”Hạ Băng Khuynh dùng sức nắm chặt tay: “A nói e? A có tư cách gì nói e? Có tư cách gì quản e?”Mộ Nguyệt Sâm ngây ng: “E nói gì?”Hạ Băng Khuynh đứng dậy, đứng trc mặt anh: “E chẳng qua chỉ đi chơi với bạn thôi, đi về cũng đâu xảy ra gì! A dựa vào đâu dữ với e?”“Bây h e đang trong thời kì quan trọng!”“Đúng, v thì s? E vẫn chưa là vợ anh! A k có tư cách quản e!” Hạ Băng Khuynh cười lạnh.“E nói gì? Nói lại lần nữa!” Ngữ khí Mộ Nguyệt Sâm nguy hiểm, rất nguy hiểm.“E chỉ là may mắn có đc 1 con t*ng trùng từ anh, bây h mang con của anh thôi! Anh k có bất kì tư cách gì quản e!”Sự tức giận anh nhẫn nhịn cuối cùng bộc phát, hít sâu 1 hơi: “E đừng náo nữa, có phải mệt k? Nghỉ chút. Lần sau đừng tự đi chơi nữa.”Nói xong, a đưa tay ôm cô.Hạ Băng Khuynh đưa tay lên, đánh tay anh ra: “A đủ r! E mệt hay k liên quan gì đến anh? E nghỉ ngơi hay k lq gì đến a? E đi lúc nào, đi đâu, gặp ai, tất cả đều klq đến a! Anh Mộ Nguyệt Sâm, k quản đc bất cứ chuyện gì của Hạ Băng Khuynh!”Cô dùng hết sức, đánh đến tay đau, dẫn đến tim, cũng hung hăng thắt lại.